Ánh mắt Arnold thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhưng rất nhanh lại cong môi cười khẽ.
Hàng mi hắn khẽ run, như thật sự đang tự hỏi:
“Là như vậy sao……” – vừa nói, hắn vừa đặt nhẹ tay lên cổ tay Shelir – “Nhưng nghe thì chẳng giống một vụ làm ăn có lời chút nào.”
Ngay khi lời vừa dứt, cửa phòng nghỉ lại bị đẩy mở.
Lần này, người ngoài cửa hiển nhiên vô cùng gấp gáp. Hắn vừa xoay chốt cửa, vừa gọi lớn để xác nhận:
“Shelir? Shelir, ngươi ở—!”
Câu còn chưa dứt, giọng nói đã nghẹn lại vì cảnh tượng trước mắt.
Đồng tử Guy đột ngột co lại.
Trong khoảnh khắc đó, chính hắn cũng không rõ bản thân khiếp sợ là vì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang có hành động thân mật mập mờ với Shelir, hay là vì cuối cùng cũng thấy được gương mặt thật phía sau chiếc mặt nạ.
Dù chỉ là một góc nghiêng, nhưng cũng đủ khiến người khác phải ngẩn ngơ.
Guy từng vô số lần tưởng tượng dung mạo thật sự của Shelir: là tuấn mỹ hay xấu xí, là nhẵn nhụi hay phủ đầy sẹo dữ tợn. Hắn nghĩ ra đủ loại khả năng, nhưng không ngờ lần đầu tiên thấy được lại là trong tình cảnh này, không một dấu hiệu báo trước.
Cảm xúc trong lòng, hắn không cách nào gọi tên.
Chỉ biết rằng tim đập điên cuồng, lồng ngực căng tức như muốn vỡ tung. Cảm giác ấy giống như một hạt giống rơi xuống cánh đồng mênh mông, vốn nên từ từ nảy mầm nhờ mưa và nắng, lại bị ánh sáng rực rỡ bất ngờ chiếu xuống, khiến nó bùng nổ mà lớn mạnh trong chốc lát.
Shelir thu tay về, đứng thẳng, nhìn Guy còn sững người ở cửa.
Thiếu niên tóc rối bời, trán lấm tấm mồ hôi, áo khoác dày vốn chỉnh tề nay nhăn nhúm, cúc áo túi bên phải cũng rơi mất.
Chỉ cần liếc qua, Shelir đã biết Guy vừa chen chúc từ đám đông hỗn loạn mà lao tới đây, chắc chắn đã tốn không ít sức lực.
Bỏ qua mọi chuyện khác, riêng việc hắn vội vã tìm đến cũng đã là một tấm lòng lo lắng chân thật. Mà sự lo lắng ấy, cho dù đối với Shelir chẳng mấy cần thiết, vẫn đáng được xem trọng.
Khóe môi hắn khẽ cong, dùng giọng nhàn nhạt đáp lại câu Guy còn bỏ dở:
“Ta ở đây.”
Âm thanh như mang theo chút lười nhác, lại xen lẫn vẻ trêu chọc, rót thẳng vào tai Guy như sợi tơ mềm quấn lấy.
Tai Guy thoáng chốc đỏ bừng. Khi chạm phải ánh mắt trực diện của Shelir, hắn hoảng hốt như bị bỏng, vội quay mặt đi.
Nhưng ngay sau đó, như chợt nhớ ra gì, hắn bước nhanh lên trước, cảnh giác nhìn Arnold:
“Ngươi là ai?”
Người này rõ ràng cải trang để che giấu thân phận. Hơn nữa gương mặt kia lại khiến Guy thấy mơ hồ quen thuộc, chắc hẳn đã từng gặp ở đâu đó.
Guy chau mày, cố lục tìm trong ký ức.
Arnold chỉ nhướng mày, không trả lời, mà thản nhiên đứng thẳng, buông một câu:
“Có lẽ nên khóa cửa mới đúng.”
Lời nói khiến Guy càng cảnh giác, bước lên chắn ngang trước mặt Shelir. Nhưng còn chưa kịp nói, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Một người nữa xông vào —— Wil.
So với Guy, Wil càng thảm hại hơn: tóc tai rối loạn, áo sơ mi nhăn nhúm, cà vạt biến mất, bên cằm còn rách một đường nhỏ rỉ máu. Vì chạy vội, hơi thở hắn dồn dập, phải chống tay vào khung cửa để lấy hơi:
“Guy, ngươi đừng—”
Nhưng lời cũng nghẹn lại khi ánh mắt rơi trúng Shelir.
Shelir chỉ thản nhiên v**t v* con quạ đen mập nhỏ, khẽ nói:
“Người thứ ba.”
Guy ngơ ngác hỏi:
“Người thứ ba là sao?”
Còn chưa kịp đáp, thì sau lưng Wil lại vang lên giọng Augsger:
“Sao còn đứng chắn ở cửa, không vào à?”
Augsger đặt tay lên vai Wil, đẩy hắn bước vào. Sau lưng hắn còn có một người nữa —— Công tước Anovin.
Con quạ đen béo bay lên vai Shelir, đảo mắt nhìn Augsger và Anovin đang ngây người trước dung mạo thật của chủ nhân, rồi liếc sang ba người kia, vui vẻ kêu lên bên tai hắn:
“Shelir, là năm người rồi! Ngươi nói nhiều nhất năm người thì sẽ chật mà!”
Trong căn phòng im ắng, tiếng “oa oa” của nó càng thêm vang dội.
Arnold nheo mắt nhìn chăm chú con quạ, đáy mắt lóe lên tia suy tư. Quạ đen trong hắc ma pháp là biểu tượng của chết chóc và hủy diệt, nhưng trong truyền thuyết xa xưa, chúng lại là sứ giả của Thần Chủ, tượng trưng cho tri thức và dẫn dắt.
Hắn từng thấy nhiều quạ đen, nhưng chỉ con này mới mang trí tuệ chẳng khác gì con người. Chắc hẳn có liên quan đến Ma Kính.
Ánh mắt Arnold thoáng lạnh, khiến quạ béo run rẩy bản năng, cảm thấy hàn ý vô hình.
Shelir liếc Arnold, đưa tay vuốt đầu chim, ra hiệu:
“Ăn tiếp đi.”
Giọng hắn chậm rãi, mềm nhẹ, như dòng nước ấm. Nghe thấy giọng nói, người đang đứng phía sau Wil là Augsger cùng Anovin, cũng lập tức thu lại vẻ kinh ngạc và rung động khi nhìn thấy chân dung thật sự của Shelir.
Anovin bất giác nhớ lại hôm đó ở tiệm bánh ngọt. Đó là lần đầu tiên hắn cùng đối phương chính thức gặp mặt, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn nảy sinh lòng tò mò với một dung mạo.
Lúc ấy, trong đầu hắn đã thử phác họa vô số khuôn mặt khác nhau. Nhưng cho dù nghĩ ra bao nhiêu, thì cũng không gương mặt nào phù hợp với khí chất thần bí, chính – tà khó phân kia.
Và bây giờ, khi bất ngờ nhìn thấy dung mạo dưới mặt nạ của vị thuật sĩ chiêm tinh tóc đen, Anovin chợt thấy rằng dáng vẻ quá mức diễm lệ ấy như một bức tranh sơn dầu với từng nét vẽ đậm màu. Chỉ cần lẳng lặng đứng nơi đó thôi, cũng đủ để lưu lại trong trí nhớ người khác một nét vẽ nặng nề mà sâu đậm.
Anovin lại nhớ đến lần bói toán vì buổi dạ hội này: giữa muôn ngàn sợi tinh tuyến đan xen, có một điểm sáng rực rỡ nằm ngay trung tâm của cơn lốc xoáy, lôi kéo mọi tranh chấp nhưng bản thân nó lại vô cùng cô độc. Hắn đã cảnh giác nhắc nhở mọi người không được đến gần điểm sáng ấy.
Kết quả, giờ phút này, khi đối diện với dung mạo thật sự của Shelir, hắn lại không thể nói rõ chính mình có phải cũng đã trở thành một trong những sợi tinh tuyến ấy hay không.
Nếu Anovin còn đang im lặng suy tư, thì Augsger lại biểu lộ cảm xúc của mình một cách trực tiếp. Hắn rút tay khỏi vai Wil, sải bước tiến lên, cố ý để cho toàn thân mình hoàn toàn hiện trong tầm mắt của Shelir.
Thiếu niên tóc đen vì động tác ấy mà ngẩng lên, đối diện thẳng với hắn. Augsger liền nở một nụ cười sáng lạn, hệt như ánh nắng gay gắt, bày tỏ sự kinh hỉ không chút che giấu:
“Thì ra, đây mới thật sự là một bất ngờ ngoài dự đoán.”
Nói xong, hắn lập tức tiến lên, đứng ngay bên cạnh Shelir. Thân thể hơi nghiêng về phía trước, cố ý ghé sát vào, hiển nhiên muốn nhìn kỹ ngũ quan của đối phương ở khoảng cách gần.
Anovin thấy vậy, hàng mày tuấn tú khẽ nhíu, giọng nói ôn hòa thường ngày cũng mang vài phần cảnh cáo:
“Augsger.”
Nhưng Augsger hoàn toàn không để ý. Hắn tiếp tục tiến gần, ánh mắt chăm chú nhìn Shelir.
Vị thân vương này mang dòng máu Iseia thuần khiết nhất, diện mạo thâm thúy, ngũ quan cứng cáp mạnh mẽ. Mái tóc dài trắng muốt tung rối sau lưng, để lộ bờ vai và cánh tay rắn chắc, trên đó lại phủ đầy những món trang sức vàng tinh xảo, phức tạp.
Chính sự kết hợp giữa vẻ xa hoa và dã tính ấy khiến hắn thoạt nhìn chẳng khác nào một con dã thú vừa phát hiện con mồi. Mỗi một bước tiến gần của hắn đều như đang dò xét, chực chờ tóm lấy.
Shelir không né tránh, chỉ hơi nhướng mày, để lộ vẻ lười nhác, tùy ý.
Cảnh tượng này, ngược lại lại giống một con chó sói đang thăm dò để làm thân với chủ nhân của nó.
Khi khoảng cách chỉ còn nửa cánh tay, Augsger dừng lại. Đôi mắt vàng như thú hoang của hắn khóa chặt lấy khuôn mặt Shelir, chăm chú quan sát từng chi tiết.
Một lát sau, hắn bật cười:
“Thảo nào ngươi phải đeo mặt nạ.”
Đứng thẳng người, hắn nửa đùa nửa thật:
“Ở Iseia của chúng ta, e rằng ngươi đã sớm bị tranh nhau mang về làm bạn đời.”
Lời vừa dứt, Guy lập tức cau mày phản bác:
“Tranh giành cái gì mà tranh giành. Sư phụ lợi hại như thế, ai dám có ý nghĩ đó. Cũng phải xem có đủ sức mà động tâm tư hay không.”
Đây là lần đầu tiên Guy gọi Shelir bằng “sư phụ” trước mặt mọi người. Giọng nói chứa đầy sự bảo vệ và khẳng định không chút do dự với thực lực của Shelir.
Wil, người cũng là học trò, hiếm hoi gật đầu đồng tình.
Anovin vẫn im lặng từ nãy, liếc nhìn Guy một cái, sau đó đưa mắt về phía Shelir, dừng lại mấy giây, rồi cuối cùng mới quay sang nhìn Arnold.
Đối diện với kẻ đang cải trang thành một thương nhân Berthalytton, ánh mắt hắn lạnh lùng, giọng trầm thấp:
“Các hạ ngụy trang thành thương nhân của chúng ta, ta có đủ lý do để nghi ngờ, chính ngươi là kẻ gây ra hỗn loạn ở dạ hội hôm nay.”
Arnold mỉm cười, như thể không hiểu hàm ý kia, thản nhiên đáp:
“Ta chẳng qua chỉ muốn mở rộng tầm mắt, tham dự một chút đại vũ hội của Garcia.”
“Phải không.” Anovin cũng cười, nhưng trong mắt lại càng thêm lạnh:
“Ta còn tưởng rằng đây là Ariland đang muốn tuyên chiến với Berthalytton.”
Arnold chậm rãi đáp, giọng vẫn bình thản:
“Hiểu lầm thôi. Hôm nay ta đến chỉ với tư cách cá nhân.”
Guy khẽ hừ lạnh một tiếng.
Hóa ra là vậy, chẳng trách hắn lại thấy quen thuộc. Người này chính là thân vương của Ariland.
Trong đầu Guy lập tức hiện lại hình ảnh khi vừa bước vào: Shelir và Arnold đứng quá gần nhau. Cho dù trông như Shelir chiếm thế thượng phong, thì mối quan hệ kia cũng khiến người ta khó chấp nhận. Huống hồ, một thân vương cải trang trà trộn vào đây, tuyệt đối không phải với ý tốt.
Shelir ngồi trở lại ghế, liếc nhìn mọi người tranh cãi.
Năm đôi mắt lập tức hướng về hắn.
Shelir dựa lưng vào ghế, đối diện với toàn bộ ánh nhìn, giọng bình thản:
“Bên ngoài hỗn loạn đã cơ bản lắng xuống. Các ngươi cứ ở đây không thấy chật chội sao?”
Guy đáp không chút do dự:
“Không thấy.”
Shelir ngẩng mắt nhìn hắn.
Ngay lập tức, tai Guy đỏ bừng. Cái liếc mắt ấy giống như mũi kim châm nhẹ vào tim hắn. Hắn vội ho khan che giấu.
Wil liếc Guy một cái, rồi nói:
“Ta đi theo Guy.” Ý tứ rõ ràng: Guy không đi, hắn cũng không đi.
Guy thoáng cắn môi, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Hắn không tin lý do của Wil đơn giản như vậy.
Augsger thì cười toe, thẳng thừng nói dối:
“Ta thấy chỗ này còn rộng rãi, không hề chật chội.”
Anovin khẽ thở dài, nâng tay đỡ trán.
Tình huống này vốn ngoài dự đoán, nhưng đồng thời cũng nằm trong dự liệu.
Hắn thu ánh mắt về, nhìn sang Arnold:
“Tuy rằng chẳng hoan nghênh gì, nhưng ngươi đã tới, cũng xem như khách quý. Xin mời theo ta đến gặp Nữ vương Sayor.”
Nói đến đây, giọng hắn có vẻ ôn hòa hơn, nhưng trong mắt lại lóe lên sự sắc bén lạnh lẽo.
Arnold cũng không bất ngờ, mỉm cười:
“Xem ra nếu ta không đi, thì chẳng thể nào rời khỏi yến tiệc này rồi.”
Nói đến đây, hắn thoáng nhìn sang Augsger, rồi mới chậm rãi nói tiếp:
“Nhưng nếu Iseia cũng ở đây, vậy chi bằng chúng ta cùng đi gặp vị nữ vương xinh đẹp ấy.”
Augsger hơi nhướng mày, định nói gì, nhưng Anovin đã lên tiếng trước:
“Tự nhiên. Berthalytton đối đãi láng giềng, không thiên vị bên nào.”
Với Anovin, sự xuất hiện của Arnold ở nơi này đã đủ khiến hắn cảnh giác. Cái gọi là chiêm tinh sư được Nữ vương sủng ái, hiển nhiên không thể đơn giản. Sau dạ hội, hắn cần phải một lần nữa bàn bạc với Nữ vương về Shelir.
Hai thân vương này, tuyệt đối không thể để tiếp tục ở lại.
Còn về Wil và Guy...
Ánh mắt Anovin khẽ trầm xuống.
Guy lập tức nói:
“Ta muốn ở lại.”
Shelir đang ở đây, hắn không có lý do gì để rời đi.
Ngay lúc đó, một luồng hàn khí đẫm máu bỗng ùa vào từ cửa.