Ngay giây tiếp theo, cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt bị đẩy mở. Một bóng dáng cao lớn, tuấn mỹ bước vào.
So với bầu không khí hỗn loạn, căng thẳng trong đại sảnh, thì hơi thở trên người hắn lại cực kỳ trầm ổn, bình tĩnh. Trong từng bước đi, thậm chí còn toát ra một loại tao nhã tự nhiên như trời sinh.
Hắn tiện tay khép cửa lại, động tác rất nhẹ, âm thanh phát ra nhỏ xíu. Tự nhiên, tùy ý, nhưng lại giống như là lễ nghi tao nhã đã ăn sâu vào tận xương cốt.
Lúc này đã gần 9 giờ. Ở Berthalytton, khí hậu quanh năm thấp lạnh hơn so với hai quốc gia khác. Ban đêm sương mù càng dày đặc, gió lại càng lạnh.
Bên ngoài, từng mảng mây mỏng trôi chậm, khiến bóng đêm càng thêm nhạt nhòa. Ánh trăng cũng vì thế mà mờ đi. Từ lỗ thông gió hắt xuống vài tia sáng, chỉ đủ mang đến chút ánh sáng yếu ớt.
Shelir hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng người vừa đóng cửa rồi đứng yên đó.
Trong bóng tối, hắn chỉ nhìn thấy được dáng vóc đại khái, nhưng cũng chẳng ngăn cản hắn nhận ra người ấy là ai.
Cảm nhận được ánh nhìn của Shelir, bóng người kia cũng chuẩn xác không sai, nhìn thẳng về phía hắn.
Shelir vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, tay còn lại thì nhàn nhã đặt trên bàn, vừa v**t v* từng sợi lông trên cánh quạ đen mập ú, vừa thản nhiên mở miệng:
“Ngươi đến là để cùng ta bàn xem loại rượu nào ngon hơn sao?”
Nghe vậy, đối phương khẽ cười. Đó là một giọng cười trầm thấp, tựa như tiếng cello ngân nga trong khán phòng kịch viện:
“Chỉ là muốn hiểu rõ ngươi thêm một chút.”
Shelir chậm rãi đáp:
“Ta nghĩ mình cũng chẳng có gì đáng để Brook tiên sinh phải tốn công tìm hiểu.”
Trong giọng nói của đối phương, ý cười không hề giảm:
“Ngươi hẳn là biết ta không phải Brook, đúng không?”
Nói xong câu đó, hắn khẽ niệm một đoạn chú ngữ chiếu sáng. Chỉ ba giây sau, một đốm lửa như ngọn nến bùng cháy trong lòng bàn tay hắn, tỏa ánh sáng cam dịu.
Ánh sáng xua đi bóng tối trong căn phòng nghỉ.
Khuôn mặt hiện ra – bình thường đến tột cùng. Nhưng đôi mắt phỉ thúy lục kia lại không hề tầm thường.
Shelir nâng mắt, không ngạc nhiên khi nhìn thấy vị thân vương cải trang thành thương nhân kia. Trong mắt hắn, ánh vàng kim lưu chuyển một tia hứng thú nhàn nhạt, tản mạn.
Arnold vốn định mở miệng xưng tên giả, nhưng khi nhìn rõ dung nhan của Shelir, hắn lại hơi sững sờ.
Ánh sáng bập bùng phủ lên mái tóc đen của Shelir, để lộ những đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt. Sợi tóc đen buông xuống dọc gò má, vắt quanh cổ băng vải trắng, mềm mại uốn lượn thành những đường cong mị hoặc.
Dung nhan ấy quá đỗi nồng diễm. Giữa sống mũi và khóe mắt, một nốt ruồi nhỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết, tăng thêm vài phần đa tình mê hoặc.
Đôi mắt vàng kim lúc này ánh lên nụ cười nhàn nhạt, lười biếng. Lông mi dài tạo thành bóng đổ, khiến ánh mắt như hồ mực sâu thẳm khó dò.
Arnold khẽ mím môi. Hắn chợt hiểu tại sao bên ngoài kia, biết bao học sinh lại nhuộm tóc thành màu đen.
Giống như những tín đồ thành kính, để gần gũi với thần Quang Minh vĩ đại, họ sẽ khoác lên mình màu áo trắng tinh khiết. Đám học sinh ấy, vì ngưỡng mộ vị thầy bí ẩn này, nên dùng cách đó để bày tỏ sự sùng kính.
Khi Shelir còn đeo mặt nạ, Arnold đã đoán dung nhan dưới lớp che chắn ấy hẳn là phi phàm. Nhưng giờ đây...
Rõ ràng, chỉ hai chữ “kinh diễm” mới đủ để hình dung.
Sayor Vương hậu của Berthalytton từng là người đẹp nhất mà hắn gặp. Nhưng vẻ đẹp ấy mang theo sự kiêu hãnh, dã tâm, như đóa hồng kiêu ngạo nở rộ.
Còn thanh niên tóc đen trước mắt lại khác. Vẻ đẹp này mơ hồ vượt ngoài giới hạn nam nữ, là một loại mỹ lệ khiến người ta khó lòng chống cự.
Arnold lặng lẽ nhìn chằm chằm Shelir:
“Có chút vượt ngoài dự đoán của ta.” – Sau một lúc, hắn mới thu ánh mắt lại, khẽ cười.
Nói xong, hắn bước lên, đưa ngọn lửa trong tay châm vào đèn treo tường, rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Shelir nhìn bộ dạng giả làm Brook của hắn, giọng thản nhiên:
“Ngươi định tiếp tục mượn mặt người khác để trò chuyện với ta sao?”
Arnold khẽ cười:
“Là ta thất lễ.” – Nói rồi, hắn xé bỏ lớp mặt nạ, để lộ diện mạo thật.
Thấy vẻ bình tĩnh không chút ngạc nhiên trên gương mặt Shelir, Arnold càng cười sâu, mang theo chút ẩn ý:
“Lúc này ta có phải nên nói một câu: đã lâu không gặp?”
Động tác v**t v* cánh quạ của Shelir hơi khựng lại.
Hắn liếc mắt nhìn dáng vẻ “mọi thứ đều trong tay” kia, cười nhạt sửa lại:
“Có lẽ câu chính xác phải là – lần đầu gặp mặt.”
Arnold gật đầu:
“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi trong hình người. Xem như lần đầu gặp mặt.”
“Cho nên…” – Hắn hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Shelir:
“Ngươi quả nhiên là Ma Kính, đúng không.” – Giọng nói trầm thấp, mang theo niềm hân hoan nhỏ bé.
Dù dùng câu hỏi, nhưng ngữ khí lại khẳng định.
Shelir nhướng mày:
“Ngươi muốn ta thưởng gì đó vì đã đoán trúng thân phận ta sao?”
Arnold cong mắt, chăm chú nhìn vào đôi mắt vàng kim của Shelir. Ý cười nơi khóe mắt khiến gương mặt hắn thêm vài phần tao nhã thành thục.
Hắn chậm rãi nói theo lời của Shelir:
“Vậy… một chiếc bánh cookie có được không?” – Giọng hắn nhuốm chút ý trêu chọc, nhưng lại ẩn chứa sự ôn nhu hiếm thấy.
Phần lớn thời gian, vị thân vương Ariland này giống như một con sư tử nhã nhặn. Với kẻ yếu, hắn có thể dung túng, bao che. Nhưng sự dung túng ấy bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành tàn nhẫn, quét sạch tất cả.
Shelir đẩy khay sứ trắng đựng bánh cookie về phía hắn vài tấc:
“Ngươi cứ tự nhiên.”
Arnold liếc nhìn chiếc khay, rồi khẽ lắc đầu:
“Nơi này không có khẩu vị ta thích.” – Hắn ngước mắt, hàng mi dày phủ bóng, trong mắt ẩn chứa nhiều suy tư:
“Xem ra ngươi không hề chào đón ta.”
Shelir nhún vai:
“Có chào đón hay không, ngươi chẳng phải cũng đã vào được sao?”
Arnold im lặng nhìn hắn mấy giây, rồi lại đứng thẳng dậy.
“Sayor Vương hậu quả thật đã đi một nước cờ quá hay.” – Giọng hắn thoáng chút tiếc nuối.
Hắn vốn đã sớm quen biết Ma Kính, hơn cả Vương hậu. Nhưng nếu không nhờ buổi vũ hội này, hắn thậm chí chẳng biết Ma Kính có thể biến thành hình người, và còn có thể giao tiếp như bao người.
Kế hoạch ban đầu của hắn là thừa dịp loạn thế ở vũ hội mà đoạt lại Ma Kính từ tay Rison Wayne. Giờ đây, mọi bố trí gần như đã thành công cốc.
Từ trước đến nay, mục tiêu của hắn rất rõ ràng: có được Ma Kính để tìm kiếm tri thức, để mở rộng quyền lực cho Ariland. Hắn tin rằng Ma Kính – kẻ dựa vào sức mạnh hắc ám – vốn không có cảm xúc hay rung động như con người.
Nhưng thanh niên tóc đen ngồi trước mặt hắn đã phá vỡ tất cả nhận thức ấy.
Arnold khẽ thở dài.
“Xem ra, đêm nay ta không thể mang ngươi về Ariland.”
Bởi vì giờ đây, Ma Kính không chỉ là Ma Kính.
Ánh mắt xanh biếc của Arnold dừng lại trên gương mặt Shelir, sâu thẳm, phức tạp.
“Thật sự, ta có chút ghen tị với Sayor Vương hậu.” – Hắn khẽ nói.
Nếu Ma Kính chưa từng bị thất lạc khỏi tay hắn, thì mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này.
Giờ đây, người ta sẽ nhớ đến Shelir đồng thời nhắc đến Vương hậu.
Arnold lại nghiêng người về phía trước, đến khi chỉ còn cách Shelir một bàn tay, hắn mới dừng lại. Đôi mắt xanh biếc tràn đầy nhu tình nhìn đối phương, giọng nói mang theo sự ngợi ca như đang cầu khẩn thần linh:
“Ánh mặt trời, sương mù, mây khói… Trên mảnh đất rộng lớn này, ta là một chính khách dối trá, ta khát khao bước lên ngai vàng quyền lực. Thân ái Ma Kính, ngươi nói cho ta, làm sao để có được sự thiên vị của ngươi?”
Hắn đưa tay, định chạm vào vài sợi tóc rũ xuống bên gáy Shelir.
Nhưng ngay khi ngón tay còn chưa kịp chạm tới, Shelir đã đứng lên.
Theo động tác ấy, vị trí tầm mắt thay đổi. Giờ đây Arnold phải ngước nhìn hắn.
Đối với kẻ quen ở địa vị cao mà nói, việc phải ngước nhìn kẻ khác là điều không thể chấp nhận. Nhưng giây phút này, Arnold không hề khó chịu. Có lẽ bởi vì đối phương là Ma Kính. Có lẽ bởi vì gương mặt ấy, thật sự xứng đáng để hắn ngước nhìn.
Shelir rũ mắt, xuyên qua lớp ngụy trang tao nhã, nhìn thấy bản chất cuồng vọng bên trong Arnold.
Hắn khẽ cười, rồi bất ngờ đưa tay nắm lấy tóc Arnold, kéo mặt hắn lại gần. Trong khoảng cách gần đến mức hơi thở quấn quýt, Shelir chậm rãi nói, giọng điệu mang theo sự khinh miệt và thương hại:
“Muốn được ta thiên vị sao? —— Làm chó của ta.”