Phản ứng của Rison Wayne bình tĩnh đến mức khiến Shelir có hơi… mất hứng. Bị người ta “chơi lại” mà không chút phản ứng, đúng là cụt cả hứng xem “kịch vui”.
Nghĩ vậy, Shelir cố ý ấn mạnh thêm đầu lông chim vào da của hắn, thậm chí còn ác ý mà xoay qua xoay lại vài vòng.
Rốt cuộc, hàng mi dài của Rison Wayne cũng khẽ run lên.
Hàng lông mi kia vừa dài vừa thẳng, bám sát mí mắt, dưới ánh đèn giường ngủ vàng nhạt lại càng như bị phủ một tầng bóng tối mỏng — khiến đôi mắt hổ phách càng giống dã thú đang ẩn nấp.
Shelir rút lông chim về, bật cười nhàn nhạt: “Như vậy mới coi như công bằng.”
Hắn nói bằng giọng trầm ổn và chín chắn, như thể mình đang giải thích một chuyện hết sức đạo lý. Dưới đuôi mắt là nốt ruồi đỏ nhỏ xíu, giống giọt châu đậu trên da, diễm lệ mà tà khí.
Rison Wayne vẫn không mở miệng, trong mắt loáng qua một tia cảm xúc khó hiểu. Dù nằm ở thế bị động vẫn mang theo áp lực mạnh mẽ — giống mũi kiếm giấu trong vỏ, tùy thời có thể đâm ra.
Máu đỏ từ cổ hắn chảy xuống, trượt trên da rồi hội tụ thành vệt đỏ chói — mùi máu hòa vào mùi rượu nho trong gió đem theo, tạo thành một loại hương vị vừa căng thẳng vừa kỳ lạ.
Trên vai Shelir, hệ thống quạ đen béo nhìn cổ Shelir, lại nhìn cổ Rison, rùng mình… rồi vội lấy đôi cánh che cổ mình lại: Trời ơi toàn máu tanh! Shelir đáng sợ quá!
Nó trốn lại trong túi áo Shelir — nơi đó an toàn hơn.
Những động tác linh tinh ấy, Shelir không buồn để tâm — hắn quá quen với bản tính của cái hệ thống “chỉ biết ăn với la ó” kia rồi.
Lại nhìn xuống khuôn mặt lạnh lùng của Rison, Shelir bỗng sinh ra chút hứng thú ác liệt:
“Vừa rồi ngươi hỏi ta là ai, đúng không?” — hắn cong môi, nở nụ cười diễm lệ có chút tà mị.
“Ta gợi ý cho ngươi chút vậy.”
“Ví dụ như… ta biết trên vai trái của ngươi có một bớt – hình trăng rằm – màu đen, to cỡ ngón tay cái.”
Rison hơi khựng lại, nhưng không tỏ rõ bất ngờ — thứ đó điều tra một chút cũng biết được.
Shelir nhướn mày, tiếp: “Ta còn biết… trên người ngươi tổng cộng có 53 vết sẹo.”
Lần này, ánh mắt Rison khẽ lóe sáng.
“Trong đó sâu nhất… ở bên ngực trái — gần sát tim.”
Shelir vừa nói vừa đặt tay lên ngực trái Rison, chỉ cách một lớp áo — cảm nhận được nhịp tim hắn khẽ nhanh hơn.
Shelir dùng hai ngón tay ước lượng khoảng cách: “Chỗ sâu khoảng… chừng bằng này.”
Lần này, trong mắt Rison Wayne dấy lên rét lạnh chân thực.
Những thông tin như bớt hay vết sẹo lộ ngoài da còn có thể điều tra được, chứ vết thương sâu sát tim thế này — trên đời chắc chỉ có mình hắn biết rõ.
Trừ phi…
Ánh mắt hắn sắc bén như sét quét về phía Shelir.
“Ngươi là… ma kính?”
Shelir hờ hững cong môi: “Đoán trúng rồi.”
“Vậy… người nhìn ta trong nhà tắm, là ngươi?”
“Chính xác.” Shelir cười vô liêm sỉ, còn khen thêm: “Dáng người không tệ.”
“…”
Shelir thản nhiên lấy từ túi áo 5 đồng Lytton ra: “À đây, tiền thừa lúc nãy đi mua bánh ngọt của ngươi.”
“Ngươi chui ra ngoài chỉ để… mua bánh ngọt?” – Rison Wayne thực sự không nghĩ nổi.
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ thật sự là vì nhất kiến chung tình, hẹn hò?” — Shelir nhướng đuôi mắt.
Trong lúc đối phương trầm mặc, hắn đã mở hộp, đứng dậy kết thúc trò đùa:
“Muộn rồi, ngủ ngon. À… trên cổ ngươi hiện giờ đã là vết sẹo thứ 54 rồi.”
Cuối cùng, hắn cúi người xuống, tới sát tai Rison, khẽ cười:
“Rison Wayne… lần sau gặp lại.”
Tiếng nói khẽ mà trong, mang theo hương rượu nho dễ say của thị trấn Werner.
Nói dứt câu, Shelir hóa thành từng tia sáng vàng kim, chui vào chiếc gương trong hộp.
Lực trên tay Rison từ từ khôi phục. Hắn không đứng dậy ngay mà cứ nằm yên, mắt nhìn lên ánh đèn vàng mờ mịt trên trần — cảm giác vừa rồi, kỳ quái tới mức khiến hắn nghi ngờ bản thân… có phải mơ không.
Một lúc sau, Rison mới từ từ ngồi dậy, mở hộp, lấy ma kính ra kiểm tra. Quả nhiên trên khung gương chỗ hoa văn giống lông chim, xuất hiện một vết cắt nhỏ — giống hệt khi Shelir dùng kiếm cắt cổ hắn vậy.
Đầu óc hắn hiện lên hình ảnh thanh niên tóc đen ấy: làn da trắng, máu đỏ loang dây cổ, đôi mắt vàng kim cùng nụ cười khiến người khó hiểu đang nghĩ gì.
Rison khẽ mím môi, lại đặt gương vào hộp.
Hắn đi vào phòng tắm xử lý vết thương — không phải vì đau, mà cứ để máu chảy thì thật sự… phiền phức.
…
Trong không gian gương, Shelir lúc này đang ngồi xếp bằng, tay cầm sợi lông chim nhuốm máu Rison, nhắm mắt hấp thu nó — ánh sáng vàng nhàn nhạt tỏa ra quanh cơ thể.
Khi lông chim tan hết, sắc mặt Shelir tươi tắn hơn, môi cũng mang theo hồng nhuận diễm lệ, xinh đẹp đến mức khiến người ta… nghẹt thở.
Hệ thống bay lại, lo lắng hỏi: “Cảm giác thế nào? Ngươi không phản ứng phụ gì chứ?”
Shelir hơi mỉm cười: “Rất tốt.”
Hệ thống thở phào: “Ngươi táo bạo quá! Nhưng mà… thành công rồi nhỉ?”
Thành công thật.
Trước đây Shelir – với tư cách ma kính – mỗi lần chui ra khỏi gương chỉ có thể tồn tại trong 2 tiếng đồng hồ sau khi mặt trời lặn. Hôm nọ ham ăn bánh suýt quá giờ — còn thiếu chút ngất ngay ngoài đường.
Nhưng nhờ máu của hóa thân Thần Quang Minh, hắn đã phá bỏ một phần hạn chế thời gian ấy – giờ đây có thể ở ngoài lâu hơn trước gần 3 lần.
Quả đúng là “đáng để mạo hiểm”.
Hệ thống run rẩy: “Vậy… ngươi không định động tới hai hóa thân còn lại của Thần Quang Minh nữa đấy chứ?!”
Một cái ở biển sâu Thâm Lam, nham hiểm khó đoán; một cái ở rừng Vô Vọng – sức mạnh gần như bản thể... Cả hai đâu dễ đối phó như Rison.
Shelir vỗ đầu con quạ: “Ta biết nặng nhẹ mà.”
Nói rồi… trực tiếp gạt nó xuống, nằm lên giường trong không gian gương.
“Ta ngủ đây, đừng làm phiền.”
Hệ thống còn định nói thêm, thì Shelir phất tay: “Đừng nói nhiều — mi là quạ đen, nói nhiều sẽ xúi quẩy.”
Hệ thống im thin thít: “….” (không phản bác được)