Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 93

"Nói tiêm đâu, để anh." Đường Văn Sinh xoa nhẹ đầu Nguyên Đản một cái, rồi đi phụ bưng thức ăn.

Lúc ăn cơm Nguyên Đản đều nhìn Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh nói chuyện hôm nay họ đã làm những gì, nhìn thấy ai.

Khi nhắc đến anh cả Phong, Đường Văn Sinh hết sức chăm chú nghe cô nói.

"Không thích thì về sau không tiếp xúc là được."

"Em cũng nghĩ vậy." Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Lúc trước khi lấy chồng, mẹ em nói không có việc gì thì em ít về thôi, gả con gái ra ngoài như bát nước đổ đi, chuyện trong nhà cũng không tới lượt em quan tâm cái gì."

Thật ra là sợ cô không chịu được cô đơn, muốn đi về nhà.

Đường Văn Sinh khẽ nhíu mày, lời này có hơi......

"Không nói cái này nữa." Phong Ánh Nguyệt cười lắc đầu khi anh đang muốn nói chuyện: "Anh nói một chút chuyện ở nhà máy sản xuất giấy hôm nay đi, em và Nguyên Đản nghe."

Nguyên Đản tò mò nhìn sang.

Đường Văn Sinh thấy vậy thì chậm rãi nói từ hôm nay mình trôi qua thế nào, nghe thấy nhà máy sản xuất giấy sắp nhập hai kiện hàng thuỷ tinh mỹ nghệ, anh là một trong những nhân viên sửa chữa, Phong Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy thầm giật mình.

Chính là hai kiện hàng này làm Đường Văn Sinh xảy ra chuyện.

Thấy sắc mặt cô không tốt, Đường Văn Sinh để đũa xuống, đưa tay ra sờ lên trán cô: "Không thoải mái sao?"

"Không phải, chỉ là em nghe thấy hai kiện hàng thuỷ tinh mỹ nghệ kia, cảm thấy trong lòng thấy hơi hốt hoảng." Phong Ánh Nguyệt kéo tay anh xuống, trở tay nắm chặt, nhìn chằm chằm Đường Văn Sinh nói: "Anh nhất định phải cẩn thận."

Đường Văn Sinh nghe vậy nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Yên tâm, anh không phải không biết nặng nhẹ."

Không lâu sau đám người Quân Tử tới, buổi tối hôm nay Nguyên Đản hơi nhớ ông bà nội, cả người ỉu xìu ngồi bên cạnh bàn nhỏ, Đường Văn Sinh nhìn thấy, nhớ tới vài mẩu chuyện Phong Ánh Nguyệt kể, thế là mang theo Nguyên Đản ra hành lang ngồi, sau đó kể chuyện xưa cho nó.

Tiếng Đường Văn Sinh kể chuyện đương nhiên không sinh động như Phong Ánh Nguyệt, nhưng trẻ con nào có không thích nghe kể truyện, rất nhanh Yến Tử và Niếp Niếp cũng bê ghế đẩu ngồi xuống quanh Đường Văn Sinh.

Phong Ánh Nguyệt trực tiếp đóng cửa lại, để đám Quân Tử không phân tâm: "Nghe chuyện thì lúc nào cũng được, còn việc học tập thì phải tập trung cao độ."

Buổi chiều vài ngày sau, hàng thuỷ tinh mỹ nghệ trong nhà máy có trục trặc, Đường Văn Sinh làm kỹ thuật viên, đương nhiên phải đi xem tình huống. Nhưng ngay khi anh đang chuyên tâm sửa chữa, một công nhân không cẩn thận đạp phải dây thừng đang kéo nguyên vật liệu, thấy kiện vật liệu lớn kia sắp đổ vào hàng thuỷ tinh mỹ nghệ với sau lưng Đường Văn Sinh, âm thanh lớn như vậy lại không làm Đường Văn Sinh có một chút phản ứng nào, dọa đến đám người Triệu Thiên và sư phụ Dương rống to.

"Đường Văn Sinh!"

"Mau tránh ra!"

Đường Văn Sinh mới vừa rồi còn như không có phản ứng, tay anh lập tức nắm chặt công cụ nhanh chóng tránh ra, người bên ngoài vội tới xem xét tình hình của anh, phát hiện chỉ hơi trầy da chỗ khuỷu tay, sư phụ Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu chỉ vào công nhân sơ ý kia mắng to lên.

"Suýt nữa cậu hại c.h.ế.t người có biết hay không!"

Bên trong kiện hàng thuỷ tinh mỹ nghệ kia đều là lưỡi dao, là dùng để xử lý vật liệu trúc, nếu nó đổ vào người Đường Văn Sinh, không thành bảy, tám phần mới là lạ!

Người công nhân kia cũng bị dọa đến phát run, may Đường Văn Sinh không có chuyện, nếu không sẽ có chuyện lớn!

"Cậu bị sao vậy? Tiếng lớn như vậy mà cậu không nghe thấy sao?"

Triệu Thiên bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh, đập đập bả vai Đường Văn Sinh vài cái.

Lực không hề nhỏ chút nào.

Đường Văn Sinh nhíu mày, cũng không phải bởi vì bị đánh đau mà là vừa rồi rõ ràng anh muốn chạy nhưng thân thể lại không động được, khoảnh khắc đó trong đầu anh đều là Phong Ánh Nguyệt.

"Bị dọa sao? Tôi cũng dọa đến quá sức!"

Lãnh đạo chạy tới, thấy sắc mặt Đường Văn Sinh không ổn chút nào, đành cho anh hai ngày nghỉ: "Trở về nghỉ ngơi một chút, bình tĩnh một chút."

Đường Văn Sinh gần như chạy về nhà ngang.

Nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt, cô đang rửa rau bên bồn rửa, bên cạnh chỉ có Nguyên Đản, lúc này còn chưa đến giờ Đường Văn Sinh tan tầm, cho nên người nấu cơm còn không phải rất nhiều, Đường Văn Sinh một tay ôm lấy cô, dùng hết sức.

Từ buổi chiều Phong Ánh Nguyệt đã cảm thấy tinh thần không tập trung, bây giờ bị anh ôm một cái như thế, ngược lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.

“... Có phải là xảy ra chuyện không?"

Ngửi thấy trên người anh có mùi m.á.u tươi, Phong Ánh Nguyệt lo lắng nói.

"Không có gì, nhưng suýt nữa không thể trở về, anh còn muốn ăn sủi cảo nhân trứng gà cải trắng hôm nay em làm nữa."

Buổi sáng lúc ra cửa, Phong Ánh Nguyệt cố ý dặn dò một câu, sau khi tan việc anh về sớm một chút ăn sủi cảo.
Bình Luận (0)
Comment