Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 94

Nghe vậy, Phong Ánh Nguyệt lập tức nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra mà Đường Văn Sinh gặp phải trong sách.

Sau khi cảm nhận được cô đang run rẩy, Đường Văn Sinh vội vàng trấn an: "Không có chuyện gì đâu. Đi thôi, chúng ta về nhà."

Anh thả lỏng cô ra, hai người rửa sạch chén đĩa sau đó lại dắt Phong Ánh Nguyệt vào nhà. Nguyên Đản theo sát phía sau.

Chị dâu Trương mới đi từ trong nhà ra, chuẩn bị gọi Yến Tử đang chơi đùa trong sân vào, ai ngờ vừa ra khỏi nhà đã bắt gặp hai người dắt tay nhau.

Cô ấy vốn định trêu ghẹo đôi câu nhưng lại thấy vẻ mặt Phong Ánh Nguyệt có gì đó không đúng lắm nên lại chuyển sang lo lắng hỏi: "Cơ thể em không thoải mái hả?"

"Không sao đâu ạ." Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt cùng đồng thanh mở miệng trả lời.

Nói xong hai người lại đưa mắt nhìn nhau một cái. Cuối cùng Phong Ánh Nguyệt cười với chị dâu Trương một tiếng rồi bước nhanh hơn cùng Đường Văn Sinh và Nguyên Đản đi vào nhà mình.

"Anh giúp em gói sủi cảo."

Thấy trên bàn có một bát thịt đã băm xong để trên bàn, Đường Văn Sinh đặt thứ trong tay sang một bên rồi nói.

"Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Em cứ từ từ nói với anh."

Phong Ánh Nguyệt cầm thớt vào, phía trên có đặt vỏ sủi cảo đã được cán xong. Đường Văn Sinh còn phát hiện ra trong đó có một số cái trông khá xấu xí, nhìn qua cũng biết là do con nít làm ra.

Ba người ngồi chung một chỗ gói sủi cảo. Đường Văn Sinh nhẹ giọng kể lại những chuyện xảy ra gần đây trong nhà máy sản xuất giấy, cuối cùng nói: "Nếu không phải nhờ giọng của Triệu Thiên và sư phụ kéo anh lại thì bây giờ anh đã là một đống thịt rồi."

Bàn tay đang gói sủi cảo của Phong Ánh Nguyệt hơi run lên. Đường Văn Sinh bỏ cái sủi cảo đã gói xong xuống rồi đưa tay qua, giúp Phong Ánh Nguyệt gói kỹ cái trong tay cô rồi lại để qua một bên.

"Không sao đâu."

Bản thân Đường Văn Sinh cũng bị dọa cho giật nảy mình. Lúc đó đầu óc anh rất tỉnh táo, cũng rất sốt ruột nhưng cơ thể cứ như là bị cố định lại một chỗ vậy. Cho dù chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi nhưng cái chớp mắt đó cũng có thể lấy mạng anh rồi!

Nhưng anh không nói cho Phong Ánh Nguyệt biết chuyện này.

Phong Ánh Nguyệt nhìn cái sủi cảo được hai người bọn họ cùng gói lại với Nguyên Đản đang ngồi một bên nhìn mình, cô hít vào một hơi thật sâu rồi kéo căng mặt ra thành một nụ cười nói với hai người: "Gói sủi cảo đi, hôm nay có muốn về thăm nhà một chút không?"

Mới vừa trải qua chuyện như này nên nhất định là sẽ muốn gặp người nhà.

"Sáng sớm ngày mai hẵng về. Anh có hai ngày nghỉ."

Đường Văn Sinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta không nói chuyện này cho cha mẹ để tránh làm họ lo lắng."

"Được."

Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

Nguyên Đản ngồi bên cạnh hết nhìn sang bên trái một chút lại ngó sang bên phải một chút, không hiểu họ đang nói gì nó lại nhớ được câu nói không cần nói cho ông bà biết chuyện này để tránh làm họ lo lắng của hai người. Nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này là cũng biết được nó nhớ được những gì rồi. Đường Văn Sinh nheo mắt tiến lại gần nó.

Nguyên Đản bị anh dọa sợ né về bên phía Phong Ánh Nguyệt.

"Anh đừng có hù dọa nó."

Phong Ánh Nguyệt cúi đầu nhẹ nhàng chọc một cái lên đầu Nguyên Đản.

"Cha mẹ muốn mua thịt cho ông nội bà nội ăn cho nên mới không muốn nói cho họ biết, biết chưa?"

Đường Văn Sinh giải thích.

Nguyên Đản cái hiểu cái không, hoá ra là có ý này.

"Nếu con nói với họ thì họ sẽ không ăn nổi thịt nữa. Bác hai của con thích nhất là ăn thịt đấy. Con muốn để bác hai không ăn nổi thịt hả?"

Đường Văn Sinh nhướng mày.

"Không muốn! Con không nói đâu!"

Nguyên Đản rất lớn tiếng nói.

"Qua đây, mẹ dạy con gói sủi cảo."

Phong Ánh Nguyệt gọi.

"Dùng vỏ của con này."

Nguyên Đản hơi sốt ruột chỉ chỉ vào mấy cái vỏ sủi cảo mà mình đã cán ra.

"Vỏ của con ăn không ngon." Đường Văn Sinh ở một bên lạnh lùng cười nhạo.

Nguyên Đản không hiểu lời anh nói, chỉ cho là anh chê bai vỏ sủi cảo mình làm khó ăn nên nhất thời uất ức cực kỳ, vành mắt cũng đỏ quạch lên, miệng còn bô bô tranh luận: "Ăn ngon mà."

"Đừng nghe cha con." Phong Ánh Nguyệt nghe hiểu tiếng cười khẩy của Đường Văn Sinh nên vội vàng an ủi Nguyên Đản: "Mẹ dạy Nguyên Đản gói sủi cảo nhé, chắc chắn là ăn ngon. Nguyên Đản nhà ta tự mình làm mà."

"Vâng."

Giọng cũng nhỏ đi rất nhiều.

Đường Văn Sinh cũng không đùa giỡn nó nữa, lặng yên ngồi gói sủi cảo.

Lúc cho sủi cảo vào nồi nấu, Phong Ánh Nguyệt lấy dầu hoa hồng trong nhà ra xoa xoa chỗ cùi chỏ bị đau của Đường Văn Sinh một chút.

Đúng là không nghiêm trọng lắm, chỉ bị trầy một chút da nhỏ xíu thôi.
Bình Luận (0)
Comment