Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 101

Chương 101 -
Chương 101 -

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô ấy càng đau khổ và lo lắng.

Cô ấy và con trai đều là người thân duy nhất của nhau, cô ấy đi vội vàng như vậy, không để lại cái gì cả, chỉ còn lại một mình con trai, con trai còn nhỏ như vậy, phải biết sống thế nào đây?

Lạc Tinh Dữ cắt đứt suy nghĩ của cô ấy, "Mẹ ơi, mẹ ăn cơm trước được không? Chờ mẹ ăn xong, con sẽ nói hết những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua."

"... Được."

Cô ấy ngồi vào chỗ trước kia thường xuyên ngồi, chén đũa đã được dọn xong, cô ấy theo bản năng cầm đồ lên, ngón tay lại xuyên qua.

Tất cả mọi thứ, đều đang nhắc nhở cô ấy đã không thuộc về thế giới này nữa...

Nhưng đây là cơm con trai làm cho cô ấy, đồ con trai mua cho cô ấy.

Cô ấy ôm theo tâm trạng vừa vui sướng lại bi thương, dùng phương thức linh hồn, ăn tất cả mọi thứ.

Cô ấy nhìn về phía con trai, có rất nhiền vấn đề muốn hỏi.

Muốn hỏi con trai, sau khi cô ấy đi, có phải rất nhớ cô ấy hay không? Đáp án của vấn đề này khẳng định là có, con trai của cô ấy, khóc khổ sở như vậy mà.

Muốn hỏi con trai mấy ngày nay sống như thế nào? Lại cảm thấy, chỉ là một đứa bé mất đi mẹ, có thể sống tốt được sao?

Muốn hỏi con trai mấy ngày nay xảy ra chuyện gì? Lại cảm thấy không ổn, cô ấy không dám tưởng tượng, ngày đó sau khi con trai đi chơi trở về gọi không tỉnh được cô ấy, đưa tay chạm vào thi thể lạnh như băng của cô ấy, sẽ là tình huống gì?

Nhất định con trai đã rất sợ đi, lại rất luống cuống, không biết đối mặt như thế nào, làm cái gì...

Quá nhiều vấn đề, cuối cùng cô ấy cũng không thể hỏi ra miệng được.

Mà con trai của cô ấy, giống như biết cô ấy muốn hỏi cái gì, nghẹn ngào nức nở nhỏ giọng nói từng chuyện xảy ra trong những ngày qua.

"Ngày đó..."

Nghe con trai nói, thi thể dần lạnh như băng của cô ấy bỗng nhiên cử động ngón tay, trái tim của cô ấy lập tức đập nhanh.

Nghe được con trai cẩn thận thăm dò, cô ấy tự hào vì con trai thông minh, cũng lo lắng cho an toàn của con trai.

Nghe được con trai nói, người kia tìm được Bằng Bằng mất tích, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

...

"... Người đối xử rất tốt với con." Giọng của Lạc Tinh Dữ rất nhỏ, "Cũng bởi vì người, con mới có thể thấy được mẹ."

Nghe xong những chuyện xảy ra trong những ngày qua, trong mắt của cô ấy chỉ còn lại không nỡ.

Sau khi cô ấy đi, có một người xa lạ tiến vào thân thể của cô ấy, trước đây hai người bọn họ đều không quen biết nhau, lại có tên và bộ dạng giống nhau.

Người kia đối xử rất tốt với con trai, suy nghĩ vì con trai, không thua kém gì mẹ ruột là cô ấy.

Vì vậy cô ấy có thể yên tâm, không cần lo lắng sau khi mình đi rồi, con trai sống không tốt.

Vì vậy cũng chỉ còn lại sự không nỡ.

Cô ấy đã không còn bao nhiêu thời gian ở cùng với con trai nữa, rất nhanh trời sắp sáng, quỷ của U minh cũng đã gần đến mang cô ấy đi.

Lần đi này, chính là vĩnh biệt.

"Mẹ có thể... Gặp người kia một chút không?" Cô ấy hỏi.

Cô ấy tin tưởng những lời đó của con trai, không phải để cho cô ấy yên tâm mà nói dối, đó đều là thật.

Nhưng vẫn muốn gặp mặt người kia một lần.

Lạc Tinh Dữ gật đầu một cái, "Con đi hỏi một chút."

Lạc Văn Thư chỉ đồng ý để cho cậu bé gặp mẹ mình, cũng không có nói đến chuyện này, cho nên cậu bé cần hỏi ý kiến của cô.

Sau khi Lạc Tinh Dữ nói xong, đi ra ngoài tới nhà bên cạnh, gõ nhẹ cửa.

Giọng nói của Lạc Văn Thư từ bên trong truyền ra, "Sao vậy?"

"... Mẹ ơi... Mẹ con... Muốn gặp mẹ... Có thể không?" Giọng nói của Lạc Tinh Dữ tràn đầy sự thấp thỏm.

"Được."

Vì vậy rất nhanh, cô ấy đã gặp được "mình".

Người kia đi tới chỗ cô ấy, thân thể mặt mũi đều là bộ dạng cô ấy quen thuộc, nhưng đôi mắt kia lại không giống, bình tĩnh như nước, hình như có mang theo một chút thương xót.

"Xin chào, tôi tên là Lạc Văn Thư." Người kia nói.

Giọng nói đó cũng là của cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không dùng một loại giọng điệu lạnh nhạt yên tĩnh nói chuyện như vậy, cảm giác rất không giống nhau.

Cô ấy nhìn người kia một lát, mới mở miệng, "Cảm ơn cô, chăm sóc Tiểu Dữ thay tôi."

"Còn có chuyện của Bằng Bằng, cũng cảm ơn cô đã cứu thằng bé, nếu không sợ là sau này chị Ngọc Phân khó mà sống vui vẻ được."

"Đều là chuyện tôi nên làm." Người kia nói.

Bỗng nhiên cô ấy không biết nên nói cái gì.

"Còn có một chút thời gian, cô ở cùng đứa bé đi." Người kia vừa nói vừa đi tới, trên tay làm một động tác vô cùng phức tạp, rồi sau đó ngón tay đặt lên mi tâm của cô ấy.

"Bây giờ cô có thể đụng vào thằng bé."

Người kia nói xong, trở về căn nhà bên cạnh.

Cô ấy nhớ lại lời mới vừa rồi, tay run run, cẩn thận chạm vào con trai.

Gần, ngày càng gần...

Ngón tay dài nhỏ tái nhợt của cô ấy, chạm vào da thịt có nhiệt độ của con người, sự ấm áp kia, giống như lan từ ngón tay đốt nóng trái tim của cô ấy.

Linh hồn lạnh như băng không có thực thể, hình như cũng trở nên ấm áp.

"Tiểu Dữ... Tiểu Dữ của mẹ..." Cô ấy kéo con trai vào lòng, ôm thật chặt, "Mẹ rất nhớ con, thật sự nhớ con..."

Nhận được cái ôm trong lòng tràn đầy quen thuộc, thân thể Lạc Tinh Dữ cứng đờ tại chỗ, nước mặt lại không nhịn được chảy ra.

"Mẹ ơi... Con cũng... Con cũng rất nhớ mẹ hu hu hu..."

Hai mẹ con ôm nhau, nức nở bày tỏ nỗi nhớ của mình.

Lạc Văn Thư ngồi trên xích đu đặt trong phòng khách căn nhà bên cạnh, trong ngực ôm một cái gối ôm hình hoa nhí.

Ghế xích đu là mua hôm qua, đặt trước cửa sổ trong phòng khách.

Cửa sở mở, chỉ có rèm cửa sổ bằng lụa mỏng được thả xuống phòng ngừa có côn trùng bay vào.

Gió mát rạng sáng, lay động màn cửa màu trắng.

Cô nghe được tiếng khóc truyền từ nhà bên cạnh, khẽ thở dài trong lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trời sắp sáng.

Bình Luận (0)
Comment