Không ngờ, tối nay đưa linh hồn về nhà, lại gặp được cao nhân.
Những tiểu quỷ khác có nói với cậu ta, thành phố Xuân Sơn có một người tu hành họ Phó vô cùng lợi hại, bảo cậu ta nếu đụng phải chuyện có liên quan đến người họ Phó này thì chú ý nhiều một chút.
Ngoài ra không cần chú ý đến ai khác.
Nhưng tiểu quỷ kia nói cho cậu ta biết, người họ Phó kia là một lão già, nhưng tiếng nói chuyện truyền từ trong nhà bên cạnh rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi!
Tiểu quỷ mặc âu phục đen có chút không nghĩ ra, nhưng vẫn nghe theo lời đối phương, nhìn đứa bé đứng ở cạnh cửa kia.
Một cái nhìn này, lập tức phát hiện ra chỗ dị thường.
"Người... Người của Hành Tẩu Nhân Gian?!" Tiểu quỷ mặc âu phục đen cảm giác mình gặp quỷ.
Nhưng khí tức đó không thể sai được!
Nhưng mà...
Đây chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi mà thôi!
Sau khi tiểu quỷ mặc âu phục kinh ngạc xong, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Kết giới, tro nhang dẫn đường, người tu hành nhìn không thấu, còn có Hành Tẩu Nhân Gian chỉ là một đứa bé... Mảnh địa giới Xuân Sơn này, quả nhiên là tà môn!
"Vậy tôi đi trước, trước hừng đông lại đến đón linh hồn này?" Cách một cánh cửa chống trộm, tiểu quỷ mặc âu phục đen cẩn thận xác nhận với người ở trong phòng.
"Đi đi." Giọng nói lạnh nhạt lại vang lên.
Tiểu quỷ âu phục đen nghe vậy, không nói gì nữa nhanh chóng chạy mất.
Chờ trời sắp sáng, cậu ta lại trở về, một khi phát hiện chuyện không đúng, sẽ lập tức cầu cứu Tạ đại nhân!
Bên kia.
Bởi vì có thân phận Hành Tẩu Nhân Gian, hơn nữa lúc trước cũng đã tự tay dùng ấn tín tiễn mấy quỷ hồn đi U minh, hôm nay Lạc Tinh Dữ không cần Lạc Văn Thư giúp đỡ, cũng có thể nhìn thấy dị loại của nhân thế.
Tất nhiên cũng không cần dựa vào dấu chân xuất hiện trên tro nhang phán đoán linh hồn đã trở về hay chưa.
Cậu bé đứng ở bên cạnh, sững sờ nhìn bóng dáng quen thuộc kia, từng bước đi về phía mình.
Đi hết bảy bước, tiến vào trong cửa, linh hồn kia sửng sốt một chút, rất nhiều trí nhớ đã quên nhanh chóng hiện ra, theo đó tình cảm cũng từ từ quay trở lại.
Sự mê mang trong mắt cô ấy dần tản đi, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh nhà một chút, rồi sau đó mới phát hiện đứa bé đứng ở bên cạnh mình.
"Tiểu... Tiểu Dữ..."
Quỷ hồn không giống với người sống, dù đau khổ thương tâm, cũng gần như không thể chảy nước mắt.
Cô ấy kêu tên của con trai, run rẩy vươn tay ra, muốn chạm vào mặt của cậu.
Nhưng ngón tay thon nhỏ xuyên qua thân thể của con trai, không chạm vào được gì cả.
Sự bị thương trên mặt cô ấy ngày càng nhiều, hốc mắt đỏ ửng cũng trở nên rõ ràng.
"Tiểu Dữ... Tiểu Dữ của mẹ..." Cô ấy khóc rống lên.
Bỗng nhiên, cô ấy nghe được một giọng nói nghẹn ngào, "Mẹ ơi, đừng khóc, con ở chỗ này."
Cô ấy sững sốt một chút, cho là mình nghe nhầm.
Bởi vì người sống không thấy được linh hồn.
Nhưng giọng nói nghẹn ngào của con trai lại vang lên, "Mẹ ơi, con mua chiếc váy mẹ thích nhất, là váu mày hồng, phía trên có rất nhiều hoa nhỏ xinh đẹp."
"Bây giờ con đốt cho mẹ."
Lạc Tinh Dữ nói xong, nước mắt từ hốc mắt đỏ hồng mãnh liệt rơi xuống, lướt qua gò má, rơi xuống đất.
Cậu bé đi vào trong nhà mấy bước, quay đầu nhìn lại, phát hiện bóng dáng kia vẫn còn đứng ngây người ở chỗ cửa, vì vậy đi vòng lại, "Mẹ ơi, đi với con này."
Rốt cuộc cô ấy cũng xác nhận được con trai thật sự thấy được mình.
Trong nháy mắt, tâm trạng trở nên phức tạp, bị thương xen lẫn vui vẻ yên tâm, lại có chút không hiểu.
"Tiểu Dữ..."
"Mẹ ơi, con ở đây."
Cô ấy theo bản năng lại muốn ôm con trai, kết quả lại lần nữa xuyên qua thân thể của cậu bé.
"Mẹ, mẹ đưa tay cho con." Lạc Tinh Dữ khóc nói.
Cô ấy không biết con trai muốn làm gì, nhưng vẫn đưa tay ra.
Lạc Tinh Dữ cẩn thận vươn tay ra dắt tay cô ấy, nhưng không hoàn toàn chạm vào, chẳng qua là cố gắng bắt chước động tác dắt tay.
Cậu bé nói, "Mẹ, đi theo con."
Linh hồn của cô ấy đi theo, giống như thật sự được cậu bé dắt đi.
Lạc Tinh Dữ đi vào trong nhà, từ trong túi đồ lấy cái váy hóa nhí đã mua, hai tay nắm chỗ vai váy, cố gắng giơ lên cho mẹ xem.
"Mẹ ơi, nhìn này, là cái váy mẹ thích kia!"
Cô ấy nhìn thấy cái váy này, cả linh hồn sừng sờ tại chỗ, bi thương trong lòng càng mãnh liệt hơn, nhưng không thể khóc ra được một giọt nước mắt nào.
Cái váy này, đã từng là tiếc nuôi nho nhỏ trong lòng cô ấy, ngay cả chính cô ấy cũng đã quên.
Nhưng giờ phút này trí nhớ ấy đã bị con trai gợi nhớ ra.
Khi đó, con trai còn nhỏ như vậy, lại nhớ được chuyện này.
Con trai của cô ấy, từ lúc cô ấy mang thai cũng chưa bao giờ làm cho cô ấy khổ, sau đó ra đời cho đến khi lớn lên, vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện làm cho cô ấy đau lòng.
"Mẹ, mẹ đừng khổ sở." Cậu bé an ủi mẹ, những tự mình lại không thể dừng được nước mắt, "Mẹ chờ con một chút, con đốt váy cho mẹ."
Cậu bé nói xong, bỏ váy vào thùng sắt trước đó đựng tro nhang, cầm bật lửa lên đốt.
Trong nháy mắt ngọn lửa bốc lên, quần áo trên người cô ấy cũng thay đổi, từ vạt váy, lấy một loại thay đổi nhanh chóng, chớp mắt đã biến thành cái váy vừa mới được đốt.
Lạc Tinh Dữ nức nở nhìn cô ấy, khích lệ nói, "Mẹ ơi, mẹ thật là đẹp!"
Cậu bé nói xong, lau nước mắt, chỉ vào bàn cơm nhỏ đặt bên cạnh, "Mẹ nhanh đến đây, con làm đồ ăn mẹ thích, còn có cả trà sữa, táo và quà vặt nữa."
Cô ấy nhìn theo tầm mắt của con trai, chỉ thấy trên bàn cơm nhỏ mẹ con bọn họ dùng hai năm, bày đầy đồ ăn, mỗi loại đều là thứ cô ấy thích.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là lo lắng, "Tiểu Dữ, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Lúc cô ấy đi, trên người chỉ còn lại chút tiền, nếu lấy hết ra, mua chút đồ ăn cũng không thành vấn đề, nhưng cái váy này, mặc kệ làm thế nào cũng mua không nỗi.