Nếu chấp niệm sâu hơn có thể biến thành ác linh.
"Chẳng qua mẹ đã đồng ý với con, sẽ để cho con gặp mặt mẹ mình lần cuối cùng."
Lúc linh hồn về nhà, nếu như có người tu hành ở bên, mọi mặt hạn chế sẽ giảm bớt đi.
Nhưng phải là người tu hành có tu vi cao thâm, bởi vì không chỉ phải lúc nào cũng lưu ý tình huống của linh hồn, phòng ngừa biến thành ác linh, sau đó còn phải ra tay tiêu trừ trí nhớ và nỗi nhớ nhung sau khi linh hồn nhìn thấy người thân của mình.
"Làm một bữa cơm cho mẹ con đi, tất cả đều là món mẹ con thích, còn có trái cây, nước uống, đồ ăn vặt."
Ban ngày lúc đi dạo trung tâm thương mai, Lạc Tinh Dữ đã mua những món đồ ăn vặt, nguyên liệu nấu ăn mà nguyên chủ thích, mới vừa rồi có gọi một ly trà sữa, một lát nữa cũng được đưa đến.
Nhưng Lạc Tinh Dữ chỉ có năm tuổi, tự mình nấu cơm có chút khó khăn, vì vậy Lạc Văn Thư ở ngay bên cạnh giúp đỡ.
Chẳng qua nói là giúp đỡ, thật ra cũng chỉ trông chừng cậu, phòng ngừa xảy ra chuyện nguy hiểm.
Từ rửa rau cắt đồ ăn, nấu đồ ăn, đều là Lạc Tinh Dữ tự mình làm, Lạc Văn Thư nhiều nhất chỉ ở bên cạnh đưa gia vị, đọc công thức nấu ăn trên điện thoại cho cậu bé nghe.
Mất hơn một tiếng, luống cuống tay chân, cũng làm xong bốn món một canh.
Trong đó canh là trước đó mua ở quán ăn thường xuyên đến mua cơm.
"Mẹ thích nhất là uống canh cá diết của dì Vương."
Lạc Tinh Dữ đặt các món ăn lên bàn nhỏ, lại thêm chén đũa, lấy trà sữa được đặt trong tủ lạnh được shipper giao đến ra, hơn nữa còn tỉ mỉ cắm ống hút vào.
Lại bày ra mấy món ăn vặt, đậu rang, chân gà, khoai tây chiên, que cay...
"Váy mới thì chờ mẹ của con trở về lại đốt cho cô ấy, lúc ấy mẹ con có thể trực tiếp mặc vào."
Thời gian đã là 11 giờ 50 phút.
"Có thể đi rải tro nhang được rồi." Lạc Văn Thư vừa nói vừa giơ tay làm pháp quyết, bộ trí kết giới tạm thời ở xung quanh, để tránh quấy rầy đến hàng xóm xung quanh, hoặc là người ở trong tòa nhà vô tình đi đến.
Trong toàn bộ quá trình này, Lạc Tinh Dữ rất trầm mặc, hốc mắt dần ửng đỏ, trong mắt chứa nước mắt, nhưng không có rơi xuống.
Cậu bé gật đầu với Lạc Văn Thư, cầm thùng sắt đựng tro nhang mở cửa đi ra ngoài, cầm từng nắm tro nhang, nhẹ nhàng rãi xuống đất.
Một bước, hai bước, ba bước.
Ngoài cửa tổng cộng rải dài khoảng bảy bước, trong nhà thêm hai bước.
Cửa mở rộng.
Trên điện thoại di động, thời gian biểu hiện 11 giờ 58 phút.
"Xung quanh căn nhà này có kết giới, mặc kệ tiếng có lớn bao nhiêu, bên ngoài cũng không nghe thấy." Lạc Văn Thư nói xong, sờ đầu Lạc Tinh Dữ, "Mẹ ở nhà bên cạnh."
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, hốc mắt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói cảm ơn cô.
Lạc Văn Thư phất tay, xuyên qua hành lang, đi vào nhà bên cạnh, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Thời gian đã đến nửa đêm 12 giờ.
Không biết từ chỗ nào có một trận gió thổi đến, cửa chống trộm lay động phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Lạc Tinh Dữ đứng ở cạnh cửa, căng thẳng nhìn chằm chằm bên ngoài hàng lang.
Cậu bé không phải sợ, chỉ là có chút thấp thỏm.
Cậu bé nháy mắt một cái, lập tức nhìn thấy vốn dĩ hành lang không có một bóng người, lại có thêm hai cái bóng, một cao lớn, một thon nhỏ.
Thân hình cao lớn là một người đàn ông, mặc âu phục màu đen, trên người hình như có một tầng sương mù bao phủ, không nhìn rõ được khuôn mặt.
Giọng điệu nói chuyện của người này đầy sự giải quyết việc chung, "Cô chỉ có thời gian một nén nhang, có thể về nhà được hay không, đều phải dựa vào cô. Nếu như lần này không được, buổi tối còn có một lần..."
Người này còn chưa nói xong, chợt nghe được một tiếng kêu dè dặt tràn đầy nức nở vang lên, "... Mẹ... Mẹ ơi?"
Tiểu quỷ mặc âu phục màu đen sửng sốt một chút, theo âm thanh nhìn qua.
Cửa của gia đình này lại mở rộng, một đứa bé đứng ở cửa.
Dĩ nhiên, những thứ này không quan trọng, quan trọng là, trước cửa có một hàng tro nhang, trong cửa cũng có, trong tro nhang tràn đầy sự nhớ nhung của người sống.
Đây là có người dẫn đường cho người chết.
Cứ như vậy, quỷ hồn ở bên cạnh anh ta, nhất định có thể về nhà!
Nhưng đứa bé đứng ngay ở cửa!
"Thật sự là quá ẩu tả." Tiểu quỷ mặc âu phục màu đen có chút tức giận, "Nếu đã biết dẫn đường, tại sao không để cho người nhà tránh..."
Linh hồn nho nhỏ bên cạnh tiểu quỷ đã men theo chỉ dẫn đi đến.
Trên hàng tro nhang bằng phẳng, hiện ra dấu chân.
Tiểu quỷ mặc âu phục màu đen có chút nóng nảy, theo bản năng muốn mang linh hồn trở về.
Bỗng nhiên ở cửa nhà bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh nhạt, "Không cần để ý đến linh hồn đó, đi làm chuyện của cậu đi, trước hừng đông lại trở về đón."
"Ai?!" Tiểu quỷ mặc âu phục màu đen nghe vậy thì sửng sốt một chút, tiếp đó có chút hoảng sợ.
"Người tu hành ở nhân gian." Người trong nhà trả lời, "Cậu lại nhìn kỹ người đứng bên cửa đi."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tiểu quỷ mặc âu phục màu đen từ từ tỉnh táo lại, cậu ta phát hiện xung quanh nhà này có kết giới, muốn thăm dò người bên trong, kết quả phát hiện cậu ta thậm chí không vòng qua được trói buộc ở chỗ cánh cửa, trong lòng kinh ngạc hơn, lại thêm hai phần kính sợ.
Cậu ta không phải là tiểu quỷ bản xứ của Xuân Sơn, bởi vì chỗ này thiếu người nghiêm trọng, tạm thời bị bắt đến chỗ này làm việc.
Nghe nói mảnh địa giới Xuân Sơn này rất tà môn.
Vô Thường Phạm Nguyên Châu trước đó biến mất bốn mươi năm, tháng này U minh mới phái một Vô Thường khác đến đảm nhận.
Chính là Tạ Vô Thường - Tạ Phỉ vô cùng nổi tiếng!
Tiểu quỷ ở U minh, không ai không biết, không ai không hiểu!
Cũng không biết tình huống bên này nghiêm trọng thế nào, lại phái Tạ đại nhân đến...
Lúc đầu tiểu quỷ mặc âu phục đen có chút kính sợ nơi này, sau đó ở chỗ này làm việc được khoảng thời gian, cũng không gặp tình huống đặc biệt gì, cho nên có chút buông lỏng.