Ở chỗ này đi dạo một vòng, Lạc Tinh Dữ cũng có nhận biết đại khái đối với giá cả hàng hóa, do dự một chút, cậu bé vẫn quyết định buông tha.
Lạc Văn Thư nghe vậy, sờ đầu cậu bé, "Không quan trọng, con lập tức có thể thấy được mẹ con, coi như tặng quà gặp mặt cũng được, dùng tiền mà con kiếm được lúc trước mua nhé?"
"Nhưng con đã mua đồ chơi rồi..." Lạc Tinh Dữ nói đến chỗ này, bỗng nhiên có chút hối hận vì mình đã mua đồ chơi.
"Đó là mẹ mua cho con." Lạc Văn Thư vừa nói vừa dắt tay cậu bé đi vào tiệm quần áo kia, gọi người bán hàng giúp đở lấy cái váy kia xuống, cũng không thử, chỉ ướm thử lên người, thấy cái váy này vừa, thì để cho người bán hàng gói lại.
Lúc Lạc Tinh Dữ trả tiền, hiếm khi có chút do dự.
"Tiếp theo lại đi mua những thứ khác, sau đó ăn cơm rồi về nhà..."
"Được ạ..."
Khi Lạc Văn Thư dẫn Lạc Tinh Dữ về nhà, sắc trời đã bắt đầu tối xuống.
Ở trung tâm thương mại mua quá nhiều đồ, hoàn toàn không xách về hết được, chỉ có thể gọi xe van đến chở về.
Sau đó lại đi đến tiệm bán gia cụ trang trí trong nhà, mua hai tấm nệm mới, cùng một đống thứ ngổn ngang, lại chất đầy một xe hàng nhỏ.
Lạc Văn Thư lại để cho Lạc Tinh Dữ đặt một chiếc xe, cuối cùng ba chiếc xe, lái đến dưới tầng lầu nhà họ Phương.
Một nhà Lý Ngọc Phân mới vừa ăn cơm xong, hai vợ chồng dẫn theo con trai chuẩn bị đi xuống tản bộ một chút.
Từ lúc ấy cũng không dám đi bên hồ nhân tạo kia nữa, cho dù quỷ nước nhỏ hại Bằng Bằng đã được giải quyết, sau đó cũng từ chỗ Lạc Văn Thư xin một tấm bùa bình an cho con trai, vợ chồng bọn họ cũng vẫn có bóng ma trong lòng, chỉ định đi dạo gần nhà mà thôi.
Thấy Lạc Văn Thư mua nhiều đồ về như vậy, kế hoạch đi dạo của bọn họ cũng tạm thời bị hủy bỏ, gia nhập hàng ngũ dọn đồ.
Đồ mua ở tiệm gia cụ trang trí nhà ở thì không cần lo lắng, có người giúp chuyển lên nhà, chỉ còn lại đồ mua ở trung tâm thương mai.
Bằng Bằng nhìn một cái đã thích cái máy xúc tầm xa mô hình của Lạc Tinh Dữ, "Tiểu Dữ, máy xúc này của cậu thật là lớn nha!"
Lạc Tinh Dữ gật đầu, vô cùng vui vẻ chia sẻ với người bạn nhỏ của mình, "Cái này là mẹ từ máy gắp đồ chơi gắp ra đó, một lần đã gắp được, chỉ tốn hai tệ thôi!"
Bằng Bằng nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, "Dì Lạc thật là lợi hại!"
Hai đứa bé vừa nói chuyện, vừa giúp chuyển mấy thứ đồ nhẹ lên lầu.
Trên đường đi lên gặp phải hai bạn nhỏ Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ cũng đi ra ngoài, hai đứa bé nghe được Bằng Bằng nhắc lại chuyện gắp được mô hình trò chơi lớn, cũng cảm thán một câu như vậy, tiếp đó gia nhập đội ngũ giúp chuyển đồ chơi.
"Oa, là xe đua go-kart! Tiểu Dữ, cậu cũng mua rồi!"
"Sau này chúng ta có thể cùng nhau lái xe!"
"Mô hình xe qua núi này chơi thật vui!"
Đoàn thể bốn bạn nhỏ này, bình thường quan hệ rất tốt.
Thân thể Bằng Bằng hơi yếu một chút, Lý Ngọc Phân cũng chỉ dặn dò cậu bé chạy chậm một chút, cũng không ngăn cản cậu bé chạy lên chạy xuống với những người bạn nhỏ của mình.
Hơn nữa những người bạn nhỏ của cậu bé cũng rất quan tâm đến cậu bé, sẽ chờ cậu bé cùng đi, chỉ để cho cậu bé cầm vật nhẹ, hơi nặng một chút hoặc là tự cầm hoặc là cùng nhau cầm.
Dưới tình huống có người giúp đỡ, rất nhanh đồ đã được mang lên lầu, hơn nữa từng cái đều được sắp xếp rất chỉnh tề.
Phòng đồ chơi của Lạc Tinh Dữ cũng đã có hình thức ban đầu, cậu bé lấy quà vặt bạn bè mình thích cố ý mua ở trung tâm thương mại ra, đặt lên tấm thảm mới vừa được trải xong.
Mấy đứa bé đóng cửa chơi đùa bên trong phòng, Lạc Văn Thư và Lý Ngọc Phân thì ở trong phòng khách nói chuyện.
Sau đó gần đến mười giờ rưỡi tối, Bằng Bằng muốn đi ngủ, hai người bạn nhỏ khác cũng có chút buồn ngủ, vì vậy dồn dập tạm biệt nhau.
Trong nhà mới chỉ còn lại Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ.
"Đi thôi, trở về nhà cũ bên cạnh chuẩn bị đồ." Lạc Văn Thư sờ đầu của cậu bé.
Qua mười hai giờ, chính là ngày chết thứ bảy của chủ nhân cổ thân thể này.
Bình thường gọi là đầu thất.
Ngày này, U minh sẽ khoan hồng nhân hậu, chấp nhận linh hồn người chết 7 ngày trở về lại nhân thế, trở về nhà, ăn bữa cơm cuối cùng mà người thân chuẩn bị cho mình.
Nhưng cũng không phải tất cả quỷ hồn đều có thể thuận lợi trở về nhà.
Khi nhân loại chết đi, tiểu quỷ từ U minh đến, mang linh hồn về U minh.
Trong quá trình này, trí nhớ lúc còn sống của linh hồn sẽ từ từ biến mất, sau đó cũng không còn nhớ đường về nhà nữa.
Nếu không có chỉ dẫn, linh hồn rời U minh trở về nhân gian, sẽ không tìm được đường về nhà, sẽ mờ mịt lo lắng du đãng một vòng ở nhân gian, rất nhanh lại sẽ bị mang về U minh.
"Dẫn đường phải dùng đến tro nhang." Lạc Văn Thư nói với Lạc Tinh Dữ.
Tro nhang này cũng không có yêu cầu cao gì với nhang đốt, nhưng cũng không thể lấy nhang muỗi gì đó đến làm được, chỉ cần nhang đốt cúng bình thường là được rồi.
Sau khi đốt thành tro, gom lại, rải trước cửa nhà.
Không cần quá nhiều, có chiều dài mấy bước là được.
Nhưng người rải tro nhang, phải có lòng thành, phải có sự nhớ nhung đối với người chết.
Lại nói, tro nhang chỉ là vật dẫn, sự nhớ nhung của người sống với người chết mới thật sự là đường dẫn.
"Mẹ của con sẽ men then sự nhớ nhung của con mà đến đây, đạp lên con đường con đã trải xong, trở lại nhà này."
Quỷ hồn là không có thực thể, nhưng sẽ lưu lại dấu chân trên tro nhang mà người sống thành tâm rải xuống.
Bởi vì người bình thường, không thấy dị loại của thế gian này, chỉ có thể dựa vào dấu chân để chắc chắc linh hồn của người chết đã trở về.
"Dưới tình huống bình thường, linh hồn người chết trở về, người nhà phải tránh xa."
Bởi vì sau khi thấy người thân, những trí nhớ bị lãng quên lúc trước của linh hồn ấy sẽ sống lại, sinh ra nhớ nhung đối với nhân thế, một khi loại nhớ nhung này quá mãnh liệt, hóa thành chấp niệm, sẽ ảnh hưởng đến chuyện đầu thai chuyển thế của linh hồn đó.