Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 97

Chương 97 -
Chương 97 -

Lạc Tinh Dữ tạm thời đặt máy xúc tầm xa lên vai, vừa vươn tay nhận hộp quà.

Còn không quên cổ vũ, "Mẹ thật lợi hại!"

Lạc Văn Thư cười một tiếng, trong lòng cũng đại khái biết là xảy ra chuyện gì.

Cô nhúng tay vào chuyện của hai nhà Đường Dư, không chỉ không bị lực lượng nhân quả cắn trả, trái lại vận may lại bùng nổ nho nhỏ, một ít món đồ không đáng tiền, chỉ cần cô muốn, đều có thể có được.

Đây được xem là cái gì?

Vạch trần một trận âm mưu kéo dài hai mươi năm, pháp tắc của mảnh trời đất này bỗng nhiên nhìn cô thuận mắt, khen thưởng cho cô?

Lúc khó chịu với cô, hận không thể đẩy cô vào chỗ chết, bây giờ cảm thấy cô tạm được, cho nên ban chút ân huệ nhỏ...

Bố thí ăn mày à?

Lạc Văn Thư khinh thường trong lòng.

Rất nhanh trà sữa đã được làm xong, Lạc Văn Thư nhận lấy từ trong tay nhân viên tiệm, lại dẫn Lạc Tinh Dữ đi đến chỗ gửi đồ, gửi đồ chơi và hộp quà đựng ly, rồi sau đó vừa uống trà sữa vừa bắt đầu dạo trung tâm thương mại.

Bọn họ đến khu trò chơi trước, để cho Lạc Tinh Dữ tự chọn thứ mình thích, tùy tiện mua.

Đồ của trẻ con, vốn dĩ đã đắt một chút, đặt trong trung tâm thương mại lớn, giá cả lại tăng lên mấy lần.

Đại khái trước kia Lạc Tinh Dữ tiết kiệm đã quen, vốn là thích một chiếc xe đua go-kart, hỏi giá thử thì biết gần ba ngàn tệ, nhất thời cái đầu nhỏ lắc như trống lắc, xoay người kéo Lạc Văn Thư muốn rời đi.

"Không thích hả?" Lạc Văn Thư dẫn cậu bé ngồi xuống ghế dành cho nghỉ ngơi bên ngoài, nhỏ giọng hỏi.

Lạc Tinh Dữ lắc đầu.

"Là không thích, hay là quá mắc." Lạc Văn Thư lại bồi thêm một câu, "Nói thật."

Lạc Tinh Dữ yên lặng một chốc lát, nhỏ giọng nói, "Quá mắc."

"Nếu chúng ta không có tiền, giá tiền đó đúng là rất đắt, nhưng hiện giờ chúng ta đã có tiền rồi, trong Wechat của con có hơn hai trăm ngàn tệ, bên trong còn có tiền do chính con kiếm được, mua một món đồ chơi con thích, hơn nữa còn có thể chơi rất lâu, giá tiền này cũng không đắt."

Hình như Lạc Tinh Dữ đã bị cô thuyết phục, lại quay đầu nhìn chiếc xe đua go-kart ở trong tiệm không xa phía trước, do dự một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói, "Vậy con chỉ mua một món này thôi..."

Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, "Trước tiên mua đã rồi nói sau."

Tiếp đó Lạc Tinh Dữ lại mua một ít đồ chơi, mỗi lần cậu bé đều cảm thấy rất đắt, nhưng rất nhanh đã bị Lạc Văn Thư khuyên, cắn răng trả tiền mua.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến trưa, mắt thấy Lạc Văn Thư còn định tiếp tục dạo khu đồ chơi, Lạc Tinh Dữ kéo tay cô, nói gì cũng không chịu đi.

Mới buổi sáng, cậu bé đã xài hơn mười ngàn tệ, không thể tiếp tục được nữa!

Lạc Văn Thư nhìn bộ dạng nóng nảy kia của cậu bé, buồn cười nói, "Được rồi, đi ăn một chút, sau đó mua quần áo."

Cuối tháng tám gần tháng chín, có thể mua quần áo mùa thu, cô cũng cần mua một ít, sau này vật mà nguyên chủ của cổ thân thể này lưu lại, cơ bản sẽ niêm phong trong căn nhà cũ kia.

Lạc Tinh Dữ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh, cậu bé đã thấy mình sai rồi.

Lần đầu tiên cậu bé biết, quần áo của trẻ con lại có thể bán mắc như vậy!!!

Dùng vàng làm ra sao?

Tại sao không đi cướp đi?!

Lần này, nói cái gì Lạc Tinh Dữ cũng không thỏa hiệp, hơn nữa bày tỏ, chờ qua mấy ngày cậu bé đi đến chỗ mua quần áo lúc trước, bên kia rẻ, tiền mua một món ở chỗ này, có thể mua hai bộ ở bên kia!

Lạc Văn Thư cũng không miễn cưỡng, rời khỏi khu quần áo trẻ em, đi mua quần áo cho mình.

Không nghĩ đến mới vừa rồi Lạc Tinh Dữ tiết kiệm đến trình độ keo kiệt, bỗng nhiên thay đổi tính cách.

Lạc Văn Thư thử ba bộ quần áo, có hai bộ cậu bé nói đẹp, giá cả theo thứ tự là hai ngàn tám và ba ngàn sáu, cậu bé cũng không cảm thấy mắc, lấy điện thoại ra, chờ Lạc Văn Thư gật đầu, cậu bé có thể trực tiếp trả tiền.

Thậm chí cậu bé còn đề cử một chiếc váy hoa sáu ngàn tám cho Lạc Văn Thư.

Lạc Văn Thư đi thử, chiếc váy này rất hợp với khí chất của cổ thân thể này, chẳng qua không thích hợp với cô bây giờ.

Cuối cùng gói hai bộ hai ngàn tám và ba ngàn sáu mang đi, lại đi đến tiệm khác.

Lạc Văn Thư đi dạo một vòng, tùy tiện tiêu mất hơn ba chục ngàn tệ.

Toàn bộ hành trình Lạc Tinh Dữ trả tiền mắt không nháy một cái, bộ không thích hợp cậu bé sẽ nói ra, đẹp thì sẽ khen ngợi, nhưng bởi vì tuổi tác cậu còn quá nhỏ, người bán hàng không có kinh nghiệm chỉ có thể khen, "Con của cô thật thông minh, thật tinh mắt".

Lúc đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Lạc Tinh Dữ dừng chân, ngây ngẩn nhìn một tiệm ở đối diện.

Lạc Văn Thư nhìn theo tầm mắt của cậu bé, cũng phát hiện cậu bé đang nhìn cái gì.

Đó là một chiếc váy dài hoa nhí theo phong cách dịu dàng, dài đến đầu gối, mặc trên người ma nơ canh, Lạc Văn Thư có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi nguyên chủ của cổ thân thể này mặc nó.

Bởi vì hai năm trước, nguyên chủ đã từng thử loại váy có phong cách tương tự, chỉ là chất lượng kém hơn chiếc váy này.

Lúc ấy nguyên chủ vô cùng thích chiếc váy đó, nhìn trong gương rất lâu, cuối cùng vẫn không mua.

Bởi vì Lạc Tinh Dữ gần phải đi nhà trẻ, đối với nguyên chủ mà nói học phí một học kỳ là một khoản tiền lớn, cô ấy nhất định phải tiết kiệm.

Về sau nữa, trong tay của nguyên chủ có chút tiền, muốn mua cái váy mình đã thử kia, đáng tiếc tiệm đó đã đóng cửa.

Có lẽ đại khái đây cũng được xem là một chút tiếc nuối của nguyên chủ đi.

Lạc Văn Thư không ngờ là, lúc đó Lạc Tinh Dữ chỉ mới ba tuổi thôi, nhưng lại nhớ được chuyện đó, hơn nữa còn mơ hồ biết mẹ mình đang tiếc nuối.

"Muốn mua cho mẹ của con sao?" Lạc Văn Thư đi đến bên cạnh cậu bé, nhỏ giọng hỏi.

Lạc Tinh Dữ nhìn chằm chằm một hồi lâu, lắc đầu nói, "Thôi ạ, rất đắt."

Bình Luận (0)
Comment