Dưới tiền đề này, coi như máy điều hóa trong xe bị hư, cũng sẽ không khó chịu giống như lúc trước.
Lạc Văn Thư đã làm xong chuẩn bị xấu, nhưng xe chạy một đường đến công viên Hạnh Hoa, thông suốt không trở ngại, ngay cả đèn đỏ cũng không gặp được cái nào.
Không chỉ có như vậy, lúc Lạc Tinh Dữ trả tiền, app đặt xe còn có hoạt động giảm giá ngẫu nhiên, vốn dĩ tiền xe không nhiều, lập tức giảm đi một nửa.
Lạc Văn Thư mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Sau khi dắt Lạc Tinh Dữ vào trung tâm thương mại, khu vực thang máy có đặt một hàng máy gắp đồ chơi, tủ kiếng mới tinh sạch sẽ, bên trong để đủ các loại phần thưởng, có đồ chơi đáng yêu, có móc chìa khóa, còn có các loại đồ chơi mô hình công trình.
Sau khi Lạc Văn Thư suy nghĩ một chút, cúi đầu hỏi Lạc Tinh Dữ, "Thích không? Thích cái nào?"
Máy gắp đồ chơi mà, mọi người đều biết, đối với đại đa số người mà nói, hoàn toàn không cần suy nghĩ đến loại chuyện có kỹ thuật gì đó, có thể gặp được đồ hay không, toàn nhìn vào lương tâm của ông chủ.
Nếu không quá xui, tiền đi vào gấp đôi tiền của phần thưởng, cũng có thể gắp được một món đi.
Nhưng nếu đủ xui... Như vậy, một món đồ chơi bằng bông năm tệ, bạn có ném năm mươi tệ vào cũng không gắp được.
Lại có một ít người chỉ thích cảm giác gắp đồ chơi thôi.
Lạc Tinh Dữ nghe được lời của Lạc Văn Thư, hoàn toàn không suy nghĩ đến vấn đề có gắp được hay không, cậu bé nghiêm túc nhìn máy gắp đồ chơi ở xung quanh một vòng, sau đó chỉ vào máy gắp đồ chơi có phần thưởng là mô hình công trình, "Muốn cái này ạ."
Cái này chỉ có hai tệ một lần gắp.
Lạc Văn Thư để cho Lạc Tinh Dữ quét mã mua hai đồng xu, cầm trong tay suy nghĩ một chút, sau đó ném vào máy.
"Nhìn kỹ." Cô nói.
Sau đó điều khiển tay lắc, chuyển cái móng vuốt nhắm ngay vào mô hình máy xúc tầm xa, hạ xuống.
Sau khi vững vàng bắt được, lại từ từ điều khiển tay lắc dời đến cửa ra.
Rất nhiều lúc, móng vuốt của máy gắp đồ chơi này không chỉ bị lỏng, hơn nữa có khi còn run rẩy hơn cả tay dì múc cơm trong phòng ăn.
Từ lúc bắt được di chuyển đến cửa ra, là lúc làm cho người ta căng thẳng nhất, lúc này móng vuốt kẹp đồ chơi lảo đảo đi đến cửa ra, mắt thấy có thể lấy được rỗi, bỗng nhiên móng vuốt lỏng ra, lập tức bị rơi xuống.
Trái lại Lạc Văn Thư cũng không căng thẳng, cô có một cảm giác loáng thoáng, cảm giác được nhất định có thể gắp được máy xúc tầm xa này.
Móng vuốt của máy gắp này di chuyển rất chậm, trong lúc đó móng vuốt cũng hơi thả lỏng, nhưng bởi vì vấn đề góc độ, hơn nữa hình như có trở ngại gì đó, trái lại bị kẹt, cho nên thuận lợi đến cửa ra.
Vì vậy một mô hình máy xúc tầm xa có kích cỡ như cặp sách nhỏ thành công gắp được.
Nhất thời đôi mắt của Lạc Tinh Dữ sáng lên, vừa ngồi ở một bên cầm đồ chơi mô hình, vừa kêu, "Mẹ thật lợi hại!"
Ở bên cạnh có một bạn nhỏ cũng chỉ mới mấy tuổi, trắng trẻo mập mạp, miệng ngậm kẹo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy xúc tầm xa trong tay Lạc Tinh Dữ.
"Cháu cũng muốn à?" Lạc Văn Thư hỏi.
Người bạn nhỏ nghe được lời cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái, do dự rồi gật đầu.
Nhưng lúc này một hàng máy gắp đồ chơi đã không có mô hình lớn như máu xúc tầm xa của Lạc Tinh Dữ, nhưng có cái nhỏ hơn, Lạc Văn Thư để cho Lạc Tinh Dữ lại đi quét mã lấy hai đồng xu đến, ném vào trong máy, cũng thuận lợi gắp được đồ chơi.
Người bạn nhỏ rất chủ động đi tới nhặt đồ chơi mô hình công trình lên, vừa gọi theo Lạc Tinh Dữ, "Mẹ ơi... Thật lợi hại!"
Mẹ ruột của người bạn nhỏ đang nhặt đồ đã mua bị rớt ra ngoài vào trong túu ở bên cạnh, cũng thường ngước mắt trông con nhà mình, kết quả mới vừa nhặt xong ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứa nhỏ ngốc nhà mình vui vẻ kêu người khác là mẹ, nhất thời giật giật khóe miệng.
"Xin lỗi, tôi không chú ý..." Người mẹ trẻ tuổi đi tới, muốn lấy món đồ chơi trong tay con mình trả lại, nhưng cái tay nhỏ nhắn mập mạp của đứa bé nắm rất chặt, bộ dạng lại cướp nữa con sẽ ngồi dưới đất khóc đó.
"Nếu không tôi đưa tiền lại cho cô..." Vẻ mặt của người mẹ trẻ có chút lúng túng.
Lạc Văn Thư lắc đầu, "Không có gì, chỉ là đồ chơi hai đồng gắp được ở chỗ này, đứa bé thích là được.”
Người mẹ trẻ tuổi lễ phéo nói cảm ơn với Lạc Văn Thư, lại dạy đứa bé nói cảm ơn.
Sau đó Lạc Văn Thư lại dẫn theo Lạc Tinh Dữ đi đến tiệm trà sữa, vừa vặn có hoạt động, giải nhất là tặng hai cái ly nước bằng gốm vô cùng xinh đẹp, giải nhì là được miễn phí trà sữa, giải ba là được giảm giá 50%, giải có tham dự giảm hai tệ.
Lạc Văn Thư gọi đồ xong, trước khi trả tiền hỏi Lạc Tinh Dữ, "Con đoán chúng ta sẽ trúng giải gì?"
Lạc Tinh Dữ nghĩ lại mấy giải thưởng, "Con muốn cái ly."
Vốn dĩ ở nhà cậu bé đã có một cái ly uống nước, màu xanh nhạt, phía trên là hình vẽ cá voi, rất đẹp, nhưng trước khi Lạc Văn Thư xuyên đến, vì không cầm chắc nên đã bị vỡ rồi.
"Vậy thì giải thưởng hạng nhất." Lạc Văn Thư nói, giọng điệu giống như đi mua đồ, mà không phải là trúng giải thưởng có tỷ lệ rất thấp.
Người phụ trách thu tiền là một nam sinh viên cao lớn, cắt tóc ngắn đẹp trai như ánh mặt trời, đi làm thêm vào lúc nghỉ hè, nghe được lời cô, cũng không suy nghĩ nhiều, vừa nhìn thông tin thu tiền trên máy vi tính, vừa mở miệng theo thói quen nói, "Chúc mừng cô, được giải tham gia... À, không trúng giải nhất!"
Hoạt động của tiệm này, người tham gia rất nhiều, đều chỉ lấy được giải khuyết khích tham gia, mặc dù không nhiều, nhưng hai tệ cũng là tiền, mọi người đều rất vui vẻ.
Thình lình có người trúng giải nhất, không khỏi tò mò nhìn lại.
Trên mặt nam sinh viên nở một nụ cười áy náy, "Xin lỗi, mới vừa rồi tôi đọc sai."
Cậu ta nói xong, lập tức từ dưới quầy cầm một cái hộp được trang trí rất đẹp, mặt trước là trong suốt, có thể nhìn thấy ly được đặt trong đó, "Đây là phần thưởng của cô!"