Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 103

Chương 103 -
Chương 103 -

Đoạn thời gian đó mẹ Dư lại thường xuyên xin nghỉ chăm sóc cho Dư Chân bị bệnh, một tháng, có một nửa thời gian không có cách nào làm việc được.

Người phụ trách của xưởng không có cách nào khác, tìm mẹ Dư nói chuyện riêng, cuối cùng cho chút bồi thường, đuổi việc mẹ Dư.

Sau đó, mẹ Dư chưa từng tìm được công việc nào ổn định, chỉ dựa vào những công việc lặt vặt mà người xung quanh giới thiệu, giúp đỡ giảm bớt khoản chi tiêu trong nhà.

Nói tóm lại điều kiện nhà họ Dư không tốt lắm, dù đây là sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ Dư, cũng chưa từng nghĩ tổ chức gì đó, chỉ định mua nguyên liệu về nấu một bàn cơm, lại mua thêm một cái bánh ngọt nhỏ là được.

Thậm chí vợ chồng hai người cũng không có ý định nói với con gái.

Nhưng Dư Tâm Duyệt đã biết, trước đó đi cục cảnh sát làm đơn xin đổi tên đổi sổ hộ khẩu, cô ấy đã lặng lẽ ghi nhớ sinh nhật của vợ chồng hai người.

Lúc ấy suy nghĩ đến chuyện sinh nhật trên sổ hộ khẩu không chính xác, còn hỏi riêng anh họ Dư Phi một chút.

Quả nhiên, sinh nhật của mẹ Dư trước một tháng so với thời gian ghi trên sổ hộ khẩu.

Trái lại ba Dư thì chính xác.

Ba mẹ giấu không nói, Dư Tâm Duyệt cũng không vạch trần, chỉ là tối hôm qua trước khi đi ngủ có nói với mẹ Dư, sắp đến lúc đi học muốn hôm nay đi ra ngoài mua ít đồ, hỏi bà ấy có thể đi với mình không.

Con gái đã lên tiếng, tất nhiên mẹ Dư sẽ đồng ý rồi.

Hôm nay vốn dĩ ba Dư phải đi làm, nhưng nghe con gái muốn mua đồ, lo lắng hai mẹ con đón xe không tiện chuyện mang xách đồ, cho nên cũng xin nghỉ một ngày đi theo.

Vì vậy sáng sớm hôm nay, sau khi một nhà ba người ăn sáng xong, thì ngồi lên xe ba Dư, lên đường đến phố đi bộ gần đó.

Ở trên đường Dư Tâm Duyệt mua trà sữa, vợ chồng nhà họ Dư đều nói không uống, nói có mang theo nước.

Dư Tâm Duyệt nhìn một chút, đúng là trong túi xách của mẹ Dư có đặt một cái bình nước, mặc ngoài đã bị sờn cũ, hiển nhiên đã dùng được mấy năm.

Trái lại không phải tiết kiệm là không tốt, chẳng qua là tình huống của ba mẹ Dư hiển nhiên là bị buộc phải tiết kiệm, ngay cả một chai nước suối hai tệ bên ngoài cũng không mua nỗi. Mà ở trong phạm vi năng lực của bọn họ, lại cố gắng mua quần áo tốt nhất cho cô ấy.

Bỗng nhiên Dư Tâm Duyệt hơi chua xót trong lòng.

"Trước tiên chúng ta đi dạo phía trước đã." Cô ấy làm bộ như không có chuyện gì, vòng tay mẹ Dư kéo bà ấy đi phía trước.

Phố đi bộ của khu Phong Thành có chút năm tháng, từ trên cao nhìn xuống, giống như một cái hình bát quái, chính giữa là một công viên cho dân cư đến thả lỏng nghỉ ngơi, xung quanh đều là lầu dân cư cao năm sáu tầng, còn có cửa tiệm quần áo, quá ăn nhỏ, tiệm trà sữa, còn có mấy mấy cái thẩm mỹ viện.

Theo trung tâm chia ra làm tám con đường, cũng không dài, nhưng mỗi đường đều có đặc sắc của mình.

Dư Tâm Duyệt kéo mẹ Dư đi đến đường Trường Phong, dõi mắt nhìn lại, tất cả đều bán đầy hoa tươi thực vật xanh.

"Mua một bó hóa về nhà đi mẹ." Dư Tâm Duyệt vừa nói vừa chọn một bó hoa hướng dương vô cùng tươi trong một tiệm hoa.

Loại tiệm bán hoa bên đường này cũng rất rẻ, một bó hoa to cũng mới 48 tệ.

Dư Tâm Duyệt nhận hoa từ trong tay chủ tiệm, đưa cho mẹ, cười nói, "Mẹ, mẹ giúp con cầm một chút."

Mẹ Dư cũng không nghi ngờ, cười nhận lấy.

Trong quá trình đó, ba Dư muốn trả tiền, Dư Tâm Duyệt không cho, nói, "Ba, con có tiền."

Ba Dư cũng không kiên trì.

Mua hoa xong, Dư Tâm Duyệt kéo mẹ đến một con đường khác, mọi người hay gọi là đường Hoàng Kim.

Tên như ý nghĩa, chính là nơi có nhiều tiệm vàng đồ trang sức.

Tràn đầy một con đường, hai bên đều là tiệm vàng đủ mọi chất lượng, bảng hiệu lớn phủ kín cả con đường, ban ngày ánh đèn vẫn sáng, cho người ta một loại cảm giác nguy nga lộng lẫy.

"Mẹ, chúng ta đi vào xem thử đi." Dư Tâm Duyệt ở phía trước, chỉ vào một tiệm vàng trong đó.

Hai vợ chồng nhìn nhau, mẹ Dư nhỏ giọng nói, "Duyệt Duyệt tuổi dê, đúng lúc mua cho con bé một cái vật đeo cầm tinh."

Ba Dư gật đầu một cái.

Sau khi đứa bé trở về, bọn họ còn chưa mua cho con gái thứ gì cả, lần này cùng đi ra ngoài dạo phố, cũng đã có ý định này.

Nhân viên bán hàng mặc đồng phục, trang điểm tinh xảo nở nụ cười rực rỡ hỏi Dư Tâm Duyệt muốn xem cái gì.

"Vòng tay vàng, nặng một chút." Mục tiêu của cô rất rõ ràng.

Vì vậy nhân viên bán hàng dẫn cô ấy đến tủ quầy tương ứng, chỉ một hàng vòng tay vàng rực rỡ trong tủ kính, hỏi cô ấy thích cái nào.

Bên kia, vợ chồng nhà họ Dư mới đi vào, đang định xem đồ đeo cầm tinh cho con gái, đã nghe cô ở bên kia gọi, "Ba, mẹ, tới chỗ này."

Vợ chồng bọn họ nghe tiếng đi đến.

Dư Tâm Duyệt kéo mẹ Dư, chỉ vào vòng vàng bên trong, hỏi, "Mẹ, mẹ nhìn thử, mẹ cảm thấy cái nào đẹp?"

Mẹ Dư theo bản năng nhìn giá, cơ bản đều là một hai chục ngàn tệ.

Trong lòng bà ấy cảm thấy giá tiền này có chút mắc nhưng con gái thích, cũng không quá đắt, dù sao tiền có thể kiếm lại được.

Mẹ Dư nhìn kỹ một vòng, cuối cùng chọn một cái vòng đơn giản, chỉ khắc hoa văn ở bên trong. Cổ tay con gái nhỏ nhắn, da cũng trắng, bà ấy cảm thấy con gái đeo sẽ rất đẹp.

"Phiền cô lấy cái này ra một chút." Dư Tâm Duyệt nói.

"Xin chờ một chút." Nhân viên bán hàng vừa nói, vừa cầm vòng tay từ trong tủ ra, đang chuẩn bị đeo lên tay cho Dư Tâm Duyệt, lại thấy cô ấy kéo tay mẹ Dư đặt lên trên quầy, "Không phải cho tôi, là cho mẹ tôi thử."

Nhân viên bán hàng ngây ngẩn một chút, sau khi bình tĩnh, nắm tay mẹ Dư mang vòng vào.

"Vòng tay này rất vừa vặn, tay dì rất đẹp, da cũng trắng, rất đẹp ạ!" Nhân viên bán hàng quen thuộc khen ngợi.

Đây cũng không phải là nhắm mắt khen bừa, mà là sự thật.

Bình Luận (0)
Comment