Tay nhỏ thon dài trắng nõn của Dư Tâm Duyệt là di truyền từ mẹ, chỉ là những năm nay mẹ Dư vất vả, làm cho tay trở nên thô ráp hơn rất nhiều,
"Tôi cũng cảm thấy rất đẹp, lấy cái này đi." Dư Tâm Duyệt kéo tay mẹ thưởng thức một chút, định lấy tiền trả.
Mới vừa rồi ba mẹ Dư đều sững sốt một chút, nghe con gái nói như vậy lập tức phục hồi lại tinh thần.
"Không cần không cần, mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, mua cái này làm gì..." Mẹ Dư vừa nói vừa muốn tháo vòng tay xuống.
Ba Dư không nói gì, nhìn tay vợ đeo vòng tay kia.
Dư Tâm Duyệt kéo tay mẹ Dư, "Mẹ, rất đẹp, mang đi ạ, đây là qùa sinh nhật con tặng mẹ."
Vợ chồng nhà họ Dư nghe nói như vậy, lại ngây ngẩn.
"Con biết sao?"
"Sao con biết được?"
Dư Tâm Duyệt cười một tiếng, "Con hỏi anh Phi."
Nhất thời vợ chồng bọn họ không biết nên nói cái gì, trong lòng có chút ê ẩm.
Dư Chân ở nhà bọn họ hai mươi năm, mỗi năm vợ chồng bọn họ đều tổ chức sinh nhật cho Dư Chân, nhưng ngay cả sinh nhật trong hộ khẩu của bọn họ, Dư Chân chưa từng chú ý đến.
Mà con gái ruột sống bên ngoài chịu ủy khuất nhiều năm của bọn họ, mới về nhà được hai ngày đã biết được sinh nhật chân chính của mẹ mình.
"Tấm lòng của con mẹ biết, cũng không cần mua cái này đâu, con vẫn là trẻ con đang đi học, giữ tiền lại mua đồ mình thích là được." Mẹ Dư hơi nghẹn ngào nói.
Ba Dư thì dịu dàng vỗ lưng vợ, vừa nói với con gái: "Con gần khai giảng rồi, trước tiên mua đồ cho mình đi."
Trong lòng ông có chút áy náy, vợ vì cái nhà này vất vả nhiều năm như thế, ông cũng chưa từng mua gì cho bà ấy cả.
"Con có tiền." Nhìn vẻ mặt của ba mẹ, Dư Tâm Duyệt vừa nói vừa lấy điện thoại cho bọn họ xem tin nhắn số tiền trong tài khoản do ngân hàng gửi đến, "Con không gạt hai người."
Vợ chồng hai người nhìn một cái, chỉ thấy trên đó viết con số hơn tám trăm ngàn tệ, nhất thời kinh ngạc trong lòng.
Nhưng rất nhanh bọn họ phản ứng kịp, trước kia con gái sống ở nhà họ Đường, mặc dù người một nhà kia đối xử với con gái không tốt, nhưng về mặt tiền bạc cũng sẽ không hà khắc với con gái.
Nhưng càng như vậy, vợ chồng bọn họ lại càng đau lòng, bởi vì số tiền này có thể tính là tiền bối thường bị ủy khuất hai mươi năm qua của con gái.
Nghĩ như vậy, vợ chồng bọn họ càng không thể động đến số tiền này.
Bọn họ đã lớn tuổi, cũng không có bản lĩnh kiểm nhiều tiền cho con gái, nhưng ít ra để cho con bé giữ lại tiền của mình, tương lai cũng có cái dựa vào.
Hình như Dư Tâm Duyệt biết suy nghĩ của bọn họ, nhỏ giọng giải thích rõ, "Không phải là bọn họ cho, là tự con kiếm được, từ cấp hai con đã bắt đầu học vẽ, hai năm trước bắt đầu nhận đơn hàng, từ từ tiết kiệm được số tiền này."
Tiền nhà họ Đường cho, vốn dĩ Dư Tâm Duyệt cũng có tiêu một ít, nhưng sau khi lên đại học tự có năng lực kiếm tiền, cũng không động chút nào, đều giữ trong một cái thẻ khác.
Cuối cùng mẹ Dư cũng không cản lại con gái, đeo vòng tay vàng rực rỡ mà con gái mua cho.
Lúc Dư Tâm Duyệt tính tiền, nhân viên bán hàng nói cho cô ấy, gần đây trong tiệm có hoạt động, tiêu phí đạt đến mức 8888 tệ có thể nhận được một lần cơ hội rút thưởng, số tiền trong nhiều hóa đơn có thể cộng dồn lại.
Vòng tay mà cô ấy mua cho mẹ Dư là 21 ngàn tệ, có thể rút thưởng hai lần.
Giải đặc biệt của tiệm vàng là một bộ trang sức, bao gồm bông tai, dây chuyền và nhẫn, được làm rất đẹp, cũng không nặng bao nhiêu, giá trị viết ở trên là 28888 tệ.
Giải nhất thì là một máy điều hòa không khí giá trị 888 tệ.
Giải càng thấp giá trị càng kém, cuối cùng là giải thưởng tham gia, là một cái móc khóa có chữ phúc cũng chỉ có giá trị mười mấy tệ.
Mà giải đặc biệt thì chỉ có một, là toàn bộ người đi vào tiệm mua vàng rút thưởng cạnh tranh.
Giải nhất cũng có quy tắc như vậy, tổng cộng có mười vị trí.
Dư Tâm Duyệt hoàn toàn không ôm hy vọng gì, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là trúng thưởng, chỉ cần không xui xẻo, coi như đã cảm tạ trời đất rồi.
Cô ấy vươn tay vào rương rút thưởng, tiện tay lấy hai tấm ra, cạo bỏ tầng bị bôi mờ.
"Trời ơi, là giải thưởng hạng nhất!" Nhân viên bán hàng kinh ngạc hô to, sau đó chúc mừng: "Người đẹp, vận may của cô thật tốt!"
Những người khác trong tiệm cũng bu lại, vừa cười vừa chúc mừng.
Dư Tâm Duyết nhìn vé trúng thưởng trong tay, có chút không dám tin, sửng sốt một hồi lâu, mới cạo tấm thứ hai.
"Má ơi!"
"Trời ơi!"
"Vậy mà là giải đặc biệt!"
Trên mặt nhân viên bán hàng tràn đầy kinh ngạc, giọng nói không khỏi to hơn.
Vào lúc này người đi qua đi lại dần nhiều hơn, nghe được tiếng này nhất thời tò mò đi đến.
Những chuyện tương tự mọi người đều đã thấy nhiều, đều cảm thấy là đang diễn, dù sao hai tấm vé đều trúng thưởng, còn là giải đặc biệt và giải nhất, cũng quá giả rồi.
Nhưng rất nhanh có người trẻ tuổi nhận ra Dư Tâm Duyệt, "Cô gái này hình như là đứa con bị nhà họ Đường ôm sai..."
Gần đây chuyện nhà họ Đường rất náo nhiệt.
Chỉ là lúc ấy ống kính máy quay của truyền hình trực tiếp đều tập trung vào người nhà họ Đường và Dư Chân - thiên kim thật, người nhà họ Dư ít được quay, cho nên mọi người cũng không có ấn tượng lắm đối với người nhà họ Dư.
Lúc này thân phận của Dư Tâm Duyệt được nói ra, trong lúc nhất thời càng có nhiều người vây xem náo nhiệt.
Dư Tâm Duyệt không thích bị người ta vây xem, nhưng muốn nhận thưởng phải phối hợp chụp hình với người trong tiệm.
Thế là cô ấy kiên trì đứng đó, sau khi chụp hình xong, cầm phần thưởng nhanh chóng rời đi với ba mẹ.
Cũng không lâu lắm, tin tức liên quan và video xuất hiện trên mạng, hấp dẫn nhiều người nhất.
Tin tức thành phố Xuân Sơn: Đường Nguyệt xuất hiện trong tiệm vàng ở đường dành cho người đi bộ tại khu Phong Thành, bất ngờ trúng giải đặc biệt!