"Má nó, thật hay giả?"
"Nói về chuyện âm mưu một chút, lúc trước có người nói khi đó nhà họ Đường cố ý đổi con, tôi cảm thấy là thật đó! Các người nhìn đi, lúc Đường Nguyệt còn ở, nhà họ Đường một đường thuận buồn xuôi gió, không có tin tức không tốt nào, mà cô ấy mới vừa trở về nhà mình, một nhà bốn người nhà họ Đường đã xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó bị tuôn ra rất nhiều chuyện xấu! Bây giờ Đường Nguyệt chỉ đi mua quà cho mẹ, đã trúng thưởng đặc biệt, có thể thấy vận may rất tốt, lúc đầu đoán chừng thứ nhà họ Đường muốn cũng là vận may của cô ấy đi!" 25.8 triệu lượt thích.
"Người ta đã đổi tên, cũng đừng nhắc đến cái tên xui xẻo kia nữa!" 8.2 triệu lượt thích.
"Nếu chuyện này xảy ra ở nhà bình thường, tôi tin tưởng là bất ngờ, nhưng ở nhà họ Đường, tôi tin tưởng đó chính là khí vận mà mấy ông thầy bói hay nói!" 6.3 triệu lượt thích.
Các loại suy đoán của dân mạng, đã đến gần với chân tướng, chẳng qua cách nói này quá mơ hồ, mặc dù có rất nhiều người nhấn thích, nhưng cũng không xem là thật.
Buổi trưa.
Mặt trời gay gắt treo trên bầu trời xanh.
Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ tỉnh lại gần như cùng một lúc, bởi vì điện thoại của Lạc Tinh Dữ reo lên, tiếng chuông điện thoại đánh thức hai người đang ngủ.
Mắt của Lạc Tinh Dữ vẫn còn sưng, chỉ mở ra được một khẽ hở, nhìn vừa buồn cười vừa làm cho người ta đau lòng.
"Mẹ ơi, là chị Đường... Chị Tâm Duyệt ạ." Giọng nói của cậu cũng khàn khàn khô khốc.
"Đi uống chút nước đi." Lạc Văn Thư nói xong, nhận điện thoại từ tay cậu bé, nhấn nút đặt bên tai, "Alo."
Đầu bên kia điện thoại, giọng của của Dư Tâm Duyệt khó nén kích động, "Lạc đại sư! Tôi nói chuyện này với đại sư, hôm nay... Hôm nay tôi đi mua đồ, trúng giải thưởng hạng nhất! Thật sự không dám tin tưởng, đây là lần đầu tiên tôi trúng thưởng đó!"
"Chúc mừng." Lạc Văn Thư cũng hiểu được cảm giác vui sướng của đối phương, cũng có thể đoán được, đại khái đối phương không tìm được người nào chia sẻ loại vui sướng này, vì vậy gọi điện thoại cho người biết nội tình là cô đây.
"Trúng cái gì?" Lạc Văn Thư hỏi.
"Mộ bộ trang sức bằng vàng và một cái máy điều hòa, tôi vốn định mua cho mẹ, vốn dĩ còn lo lắng mẹ không lấy, không nghĩ lại trúng thưởng, đúng lúc đều cho mẹ hết!"
Ở trong chuyện của nhà họ Đường, mặc dù Dư Tâm Duyệt tin tưởng Lạc Văn Thư, nhưng lời nói liên quan đến phúc trạch và khí vận của mình, cô ấy vẫn cảm thấy có chút khó tin tưởng.
Một người từ nhỏ đến lớn đều xui xẻo, bỗng nhiên biết được thật ra vận may của mình rất tốt, chỉ là bị người khác mượn đi, dưới tình huống không tự mình trải nghiệm, thật sự rất khó tin tưởng.
Mặc dù rất nhanh cô ấy đã tiếp nhận mình là con cái của nhà họ Dư, cũng là bởi vì hai mươi năm qua chưa bao giờ ở nhà họ Đường cảm nhận được một chút tình thân, cho tới khi cô ấy sinh ra nghi ngờ.
Nhưng dù vậy, lúc mới gặp Lạc Văn Thư, Lạc Văn Thư để cho cô ấy đi làm kiểm tra ADN, cô ấy vẫn không trực tiếp đi.
Mà thật ra cái này mới là phản ứng của người bình thường.
"May mắn của cô mới vừa bắt đầu." Lạc Văn Thư nói, "Đây là khí vận mà tổ tiên nhà họ Dư của cô tích lũy từ trước đến nay mới có được, nhớ phải giữ vững sự lương thiện hiền hòa của bản tâm."
"Tôi sẽ nhớ kỹ!"
Dư Tâm Duyệt đồng ý không do dự, rồi sau đó chuyển chủ đề, "Đúng rồi, Lạc đại sư, trước kia đại sư có nhờtôi đề cử lớp học vẽ, bởi vì khi đó chúng ta mới quen, tôi cũng ngại nói nhiều, cho nên chỉ lập danh sách mấy lớp không tệ gửi cho đại sư."
"Nhưng trên thực tế, bây giờ Tiểu Dữ còn nhỏ, không cần phải tiếp xúc những thứ này quá sớm, bình thường ở nhà luyện tập một chút, phát huy trí tưởng tưởng, tùy tiện vẽ một chút, chờ em ấy lớn hơn, chắc chắn mình thích thứ này, đến lúc đó đến lớp học vẽ cũng không muộn."
Dư Tâm Duyệt cũng được xem là người từng trải, từ nhỏ cô ấy cũng thích vẽ, người nhà họ Đường mặc kệ cô ấy, cho nên cô ấy cứ ở nhà vẽ chơi, quyển vở lấp đầy những bức hình xiêu vẹo đủ loại đồ vật.
Mãi đến cấp hai, cô ấy có ý thức về mặt này, tự mình đi tìm giáo viên.
Đó là một người giáo viên vô cùng tốt, khen không dứt miệng đối với trí tưởng tượng của cô ấy, sau khi biết chuyện cô ấy trải qua, nói may mà khi còn bé không có đi học lớp chuyên nghiệp, nếu không những thứ kia sẽ hạn chế sự phát huy tưởng tượng của cô ấy.
Lạc Văn Thư mở loa ngoài, Lạc Tinh Dữ uống nước xong trở lại phòng khách, trong tay còn bưng một ly nước.
Lời của Dư Tâm Duyệt, cậu bé cũng nghe được.
"Con nghe theo chị." Lạc Tinh Dữ nói.
Mặc dù cậu bé không hiểu những thứ này, nhưng tin tưởng Dư Tâm Duyệt không phải là người xấu.
"Mẹ ơi, uống nước." Cậu bé đưa ly nước trong tay cho Lạc Văn Thư.
"Tùy tiện vẽ một chút là được sao?" Lạc Văn Thư nhận lấy ly nước, uống một ngụm, dò hỏi.
"Đúng vậy, Tiểu Dữ mới học lớp lá, có thể chờ thêm hai ba năm, lên tiểu học rồi lại quyết định." Ở đầu bên kia Dư Tâm Duyệt đề nghị.
Sau khi trao đổi một trận, Lạc Văn Thư cúp điện thoại.
Cô nhìn Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, sau khi suy nghĩ một lát, mở miệng dò hỏi, "Nếu tạm thời không vội đăng ký lớp học vẽ, dù sao cũng đang nhàn rỗi, con có muốn tu hành với mẹ không?"
Lạc Tinh Dữ: "....?"
Vấn đề này vượt qua nhận thức bình thường, dù đầu nhỏ của cậu bé rất thông minh, nhất thời cũng không hiểu được ý trong lời nói của Lạc Văn Thư.
"Đại khái chính là coi bói, xem phong thủy, bắt quỷ trừ ma, có thể không bảo vệ được thế giới này, nhưng giúp người xung quanh một chút, cũng không phải là vấn đề gì lớn." Lạc Văn Thư giải thích.
Thật ra những lời này, đối với một đứa trẻ năm tuổi, cũng đã vượt qua mức bình thường.
Nhưng bản thân Lạc Tinh Dữ đã có nhận thức vượt qua đứa bé năm tuổi, đại khái có thể hiểu được một chút, cậu bé không chắc chắn hỏi, "Giống như lần trước mẹ cứu Bằng Bằng giúp đỡ anh Tiền chị Tâm Duyệt sao?"