Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 106

Chương 106 -
Chương 106 -

Lạc Văn Thư gật đầu, "Gần như vậy."

"Con cũng có thể sao?" Lạc Tinh Dữ nghi ngờ.

Lạc Văn Thư lại gật đầu, "Cố gắng tu hành là có thể."

Trước đó cô đã kiểm tra rồi, căn cốt của đứa bé này rất tốt, là hạt giống tốt tu hành trời sinh.

Lạc Tinh Dữ nghe vậy, gật đầu thật mạnh, "Mẹ, con muốn theo mẹ học!"

Trên đời này bé trai nào không muốn mình có siêu năng lực chứ?

Mà Lạc Văn Thư nói mình là người tu hành, nhưng bản lĩnh cả người ở trong mắt Lạc Tinh Dữ, cũng không khác gì so với siêu năng lực cả.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lý Ngọc Phân.

"Tiểu Lạc, em có ở nhà không? Mới vừa rổi chị Phụng gọi điện thoại cho chị, nói Tiểu Tuệ nhà chị ấy có chuyện tìm em."

Lạc Văn Thư đáp lại, "Chị Ngọc Phân em đang ở nhà, đúng lúc chị giúp em hỏi thử chị Phùng Lan có rảnh hay không, chỗ này của em còn cần quét dọn một chút, giá tiền thì giống như trước."

Cíp điện thoại, Lạc Văn Thư dẫn Lạc Tinh Dữ đi đến cửa quét tro nhang bỏ vào thùng sắt, đổ vào trong túi rác màu đen.

Cũng thu dọn đồ ăn đặt trên bàn.

Rất nhanh Phùng Lan đã dẫn theo con gái Trương Tuệ đến.

Dễ dàng nhìn ra được sự căng thẳng trên mặt của cô gái nhỏ.

"Tinh Tinh, con đi chỉ chỗ cần quét dọn cho dù Phùng đi." Lạc Văn Thư nói với Lạc Tinh Dữ.

Cậu bé có chút không phản ứng kịp, qua mấy giây mới ý thức là gọi mình, cậu bé mơ hồ hiểu được ý bên trong, nhưng không quá chắc chắn, vì vậy nhìn về phía Lạc Văn Thư.

"Sau này sẽ gọi là Tinh Tinh, ngôi sao nhỏ lấp lánh rực rỡ." Lạc Văn Thư nói.

Lạc Tinh Dữ yên lặng một lát, sau đó gật đầu, "Vâng."

"Tiểu Tuệ đi theo chị." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa đi đến nhà mới bên cạnh.

"Mẹ, con đi một chuyến." Trương Tuệ nói với mẹ một tiếng, sau đó đi theo.

Đến phòng khách nhà mới bên cạnh, nhìn Lạc Văn Thư ngồi trên xích đu trước cửa sổ, Trương Tuệ vừa sợ vừa mong đợi, nhỏ giọng kêu một tiếng, "Chị ơi..."

"Ngồi đi." Lạc Văn Thư chỉ vào ghế salon bên cạnh.

Trương Tuệ cắn môi ngồi xuống, nhưng ngồi rất thẳng, chỉ chiếm một góc nho nhỏ.

"Chị có đi đến trường học của em nhìn rồi." Lạc Văn Thư nói, "Giữ cửa là một ông lão, lông mày bên trái có một nốt rùi lớn, đúng không?"

Trương Tuệ nghe vậy, lập tức ngồi càng thẳng hơn. "Đúng, đó là ông La!"

"Chị cũng đã xem qua nhà vệ sinh nữ, vừa vặn đụng phải thứ kia, mặc áo dài tay quần dài mang giày đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh giống như em nói..."

Theo từng tiếng nói của cô, vẻ mặt Trương Tuệ càng căng thẳng, lo lắng đan hai tay vào nhau.

"Chị bắt được nó rồi." Lạc Văn Thư nói, nhìn Trương Tuệ, cũng không nói tiếp, bỗng nhiên đổi chủ đề, "Em có biết con khỉ không, là con thường xuyên cướp đồ, thỉnh thoảng đánh du khách..."

"Con khỉ của núi Nga Mi!" Trương Tuệ đáp.

Lạc Văn Thư gật đầu, "Cũng gần như vậy, ngày đó em nhìn thấy chính là khỉ thành tinh, biến thành dáng vẻ của nhân loại để đùa dai. Lúc ấy em chỉ thấy được nửa người dưới, thật ra nửa người trên của nó còn là bộ dạng của con khỉ."

Trương Tuệ nghe được lời này, cảm giác có chút khó tin, nhưng trong lòng lại thật sự thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ, nó đã bị chị bắt, lần này em trở về trường học cũng sẽ không còn cảm giác như lúc trước nữa."

"Thật sự đã không sao chứ chị?"

"Khi em trở về trường nhìn một chút thì biết. Chị sẽ cho em số điện thoại, nếu như đến lúc đó vẫn cảm thấy có vấn đề, em có thể gọi điện thoại cho chị."

"Cảm ơn chị!"

Chuyện giấu trong lòng bao lâu được giải quyết, lúc trở về vẻ mặt Trương Tuệ đã thỏa mái hơn rất nhiều.

Cô bé giúp mẹ Phùng Lan làm việc, trước sau chỉ tốn hơn hai tiếng đồng hồ, đã quét dọn sạch sẽ căn phòng cũ một phòng khách một phòng ngủ kia.

Lạc Tinh Dữ chuyển 400 tệ cho Phùng Lan, rồi sau đó cùng Lạc Văn Thư tiễn hai mẹ con Phùng Lan về.

"Mẹ ơi..." Lạc Tinh Dữ nhìn Lạc Văn Thư.

"Đều quét dọn sạch sẽ rồi, đi mang đồ chuyển đến nhà mới đi, sau này căn nhà này cứ giữ lại, lúc con nhớ mẹ mình có thể đến nhìn một chút." Lạc Văn Thư nhẹ giọng nói.

Lạc Tinh Dữ nghe nói như vậy, hốc mắt lại đỏ, nhưng không chịu khóc, gật đầu nói, "Vâng."

Sau đó hai mẹ con dành chút thời gian chuyển đồ, chờ chuyển đồ xong, đóng cửa sổ bên cạnh lại, kéo rèm cửa sổ lên, chỉ để lại một cửa sổ nho nhỏ thông gió ở nhà vệ sinh, thời gian đã hơn 5 giờ gần 6 giờ tối.

Nên ăn cơm rồi.

Lạc Văn Thư không muốn động, Lạc Tinh Dữ cũng không muốn, vì vậy thống nhất ý kiến, gọi đồ ăn bên ngoài.

Chẳng qua đồ ăn bên ngoài cần thời gian để đưa đến, trong thời gian chờ, Lạc Văn Thư nói kiến thức liên quan đến tu hành cho Lạc Tinh Dữ.

"Vào cửa của tu hành, là cảm nhận."

Linh khí rời rạc trong trời đất, người trần mắt thịt không có cách nào thấy được, khoa học kỹ thuật hiên đại cũng không có cách nào tiến hành bắt lấy và phân biệt.

Nhưng bởi vì tính đặc biệt của loài người, dưới điều kiện nhất định, là có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí.

Chỉ là lúc này đang là thời kỳ cuối thuật pháp, linh khí trong trời đất vô cùng mỏng manh, người bình thường muốn vượt qua ngưỡng cửa kia tiến vào nhóm người tu hành, độ khó cao hơn trước rất nhiều, hơn nữa sau này độ khó của tu luyện cũng sẽ tăng theo.

Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp làm cho người tu hành có bản lĩnh ngày càng ít đi.

"Nào, ngồi tĩnh tọa giống như mẹ."

Lạc Văn Thư vừa nói, vừa làm mẫu cho Lạc Tinh Dữ.

Lạc Tinh Dữ cũng học theo bộ dạng của cô ngồi xuống, nhưng chỉ có hình thức, không học được cái thật bên trong.

Lạc Văn Thư ở một bên cẩn thận uốn nắn chỉnh sửa cho cậu bé.

Rất nhanh tư thế ngồi tĩnh tọa của Lạc Tinh Dữ đã đạt tiêu chuẩn.

"Kế tiếp là động tác tay." Lạc Văn Thư lại làm mẫu cho cậu bé, "Đây là tự mẹ nghĩ ra, có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của linh khí hơn."

Bình Luận (0)
Comment