Sau khi nói xong, lại để cậu bé làm theo rồi uốn nặn sửa chữa lại.
"Nhắm mắt lại, tĩnh tâm, ngưng thần, cẩn thận cảm nhận." Lạc Văn Thư nói.
"Mẹ ơi, linh khí là thứ gì vậy ạ?" Lạc Tinh Dữ nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi.
"Cái này rất khó hình dùng, chẳng qua trong nháy mắt khi con cảm nhận được nó, con sẽ hiểu."
"Con phải mất bao lâu mới có thể cảm nhận được ạ?"
"Không biết."
"Mẹ, lúc trước mẹ dùng thời gian bao lâu để cảm nhận được?"
Lạc Văn Thư nghe được vấn đề này, cười một tiếng, "Chuyện này để sau này nói với con."
Cô chính là thiên tài ngàn năm khó gặp của Huyền môn, trời sinh có đôi mắt âm dương, từ nhỏ đã có thể thấy được dị loại của nhân thế.
Lần đầu tiên sư phụ Lạc Minh Tề gặp cô, đã quyết định nhận cô làm đồ đệ.
Sau đó dẫn cô về Huyền môn, sau khi chính thức thu làm đệ tử, lần đầu dạy cô tu hành, cũng giống như lúc này cô dạy Lạc Tinh Dữ vậy, chỗ khác chỉ là động tác tay mà cô tự nghĩ ra mà thôi.
Khi đó, gần như trong nháy mắt nhắm mặt lại, cô đã cảm nhận được linh khí rời rạc trong trời đất, bọn nó là đặc biệt như vậy, giống như có ý thức, vui sướng lại điên cuồng vọt về phía cô...
"Được rồi, đừng nói nữa, cảm nhận thật tốt đi."
"Vâng."
Lạc Tinh Dữ nhắm mắt lại, cho đến khi người giao đồ đến cửa nhà, Lạc Văn Thư mở cửa nhận đồ ăn, cũng không bị quấy rầy.
Vẻ mặt của cậu bé rất thả lỏng, giống như tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu.
Lạc Văn Thư dựa vào kinh nghiệm của lúc trước, hơn nữa linh khí của trời đất này thật sự quá mỏng manh, đoán chừng trong chốc lát Lạc Tinh Dữ cũng không bước qua được bước cảm nhận này, vì vậy vỗ nhẹ lên vai của cậu bé, đánh thức cậu bé dậy, "Tinh Tinh, ăn cơm thôi."
Lạc Tinh Dữ chỉ cảm thấy có một giọng nói vang lên rất xa, nghe vào rất hư vô mờ mịt, nhưng cậu bé vẫn theo bản năng tìm kiếm giọng nói kia, cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên tỉnh lại.
Cậu bé nhìn người và cảnh vật trước mắt, có chút mờ mịt, "Mẹ ơi?"
Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Con làm không tệ, đã tiến vào trạng thái, trước tiên chúng ta ăn cơm rồi lại tiếp tục."
Lạc Tinh Dữ gật đầu, "Vâng."
Một bữa cơm ăn mất hai mươi phút, sau đó Lạc Tinh Dữ rất chủ động thu dọn bàn ăn, bỏ rác vào trong túi, đặt túi rác ở bên cạnh, chờ lúc ra ngoài thuận tiện mang đi vứt.
"Mẹ ơi, chúng ta tiếp tục sao?" Cậu bé mong đợi nhìn Lạc Văn Thư.
Hiển nhiên cậu bé rất có hững thú với chuyện tu hành, Lạc Văn Thư cũng không ngăn cản, chẳng qua, "Con mới ăn cơm xong, trước tiên nghỉ ngơi một chút đã."
Lạc Tinh Dữ sững sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. "Vâng!"
Buổi tối bảy giờ, sắc trời dần tối.
Lạc Tinh Dữ lại lần nữa làm ra tư thế ngồi tĩnh tọa và động tác tay, mặc dù vẫn không tiêu chuẩn lắn, nhưng so với lần trước, đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Lạc Văn Thư lại điều chỉnh cho cậu bé một chút, cũng ở bên cạnh cậu bé bắt đầu ngồi tĩnh tọa
Chẳng qua cổ thân thể này của nguyên chủ chỉ là một người bình thường, hôm nay cô cần tu hành lại, cũng không trông cậy có thể tu luyện đến tu vi lúc trước, dù sao cái thế giới này có rất nhiều bất lợi, cũng không có cách nào so sánh với thế giới cũ.
Yêu cầu của cô rất đơn giản, sau khi nhập môn, dùng hết khả năng thu nạp linh khí vào trong cơ thể là được.
Mỗi lần thân thể tích trữ một phần linh lực, tiêu hao từ linh hồn sẽ ít đi gấp mấy lần.
Lần này hai mẹ con tĩnh tọa, kéo dài hai giờ.
Lạc Tinh Dữ vẫn không thể cảm giác được linh khí trong trời đất.
Mà Lạc Văn Thư thì bởi vì có kinh nghiệm phong phú, và linh hồn cường đại, rất dễ dàng bước vào ngưỡng cửa kia.
Sau đó cô quả thật không nhịn được nghĩ, linh khí của thế giới này thật sự là quá quá quá mỏng manh!
"Tinh Tinh." Lạc Văn Thư gọi Lạc Tinh Dữ đang trong trạng thái ngồi tĩnh tọa trở về.
Lạc Tinh Dữ vẫn giống lúc trước, vẻ mặt mê mang trong chớp mắt, ngây ngẩn nhìn cô.
"Chuyện tu hành, phải đi từng bước, không cần nóng vội." Lạc Văn Thư nói, "Hôm nay ở trong điện thoại Dư Tâm Duyệt có nói, con có thể ở nhà luyện tập vẽ một chút, vẽ cái gì cũng được."
"Mẹ nghĩ, cảm thấy con có thể học vẽ bùa với mẹ."
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, lập tức nghĩ đến bùa bình an mà Kim Hữu Tiền dùng số tiền lớn mua được, nhất thời cậu bé có chút nghi ngờ, "Mẹ ơi, con cũng có thể vẽ sao?"
Lạc Văn Thư biết cậu bé đang nói đến cái gì, khẽ lắc đầu, "Tạm thời con không thể vẽ loại bùa đó được, bởi vì cần rót linh lực vào, chẳng qua trước tiên mẹ có thể dạy con vẽ một loại bùa chú đặc biệt."
“Đi lấy giấy và bút đến đây."
Lạc Tinh Dữ nghe lời đi vào phòng mình cầm đồ đặt trên bàn sách trở về.
"Mẹ, đồ đây ạ."
Đồ cậu bé cầm đến là bút chì và một cuốn vỡ nháp, Lạc Văn Thư cũng không soi mói, nhận lấy, để dưới đất, nhanh chóng vẽ một đạo bùa chú trên giấy, chữ viết rồng bay phượng múa cảnh đẹp ý vui giống như trước.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, toàn bộ quá trình chỉ dùng một giây.
Lạc Tinh Dữ nháy mắt rồi lại nháy mắt, cuối cùng nhỏ giọng nói, "Mẹ ơi... Con... Con không thấy rõ..."
Lạc Văn Thư nghe vậy cười một tiếng, "Không sao, đây chỉ là mẹ vẽ cho con xem thôi."
"Đây là một đạo bùa chú rất đặc biệt, con chỉ cần có thể chính xác vẽ lại nó theo đúng thứ tự không sai chỗ nào, là có thể có hiệu lực."
"Tất nhiên uy lực không so được với bùa chú rót linh lực vào, nhưng dưới tình huống khẩn cấp, có còn hơn không."
"Tất nhiên mẹ hy vọng con không cần dùng đến nó, nhưng ý trời khó đoán, có chuẩn bị cũng không tổn thất gì."
"Nào, học với mẹ."
Lạc Tinh Dữ gật đầu, ngồi bên cạnh Lạc Văn Thư mở ra một quyển vở, cầm bút lên, học theo cô vẽ từng chút bùa chú phực tạp lại đặc biệt kia.