Lạc Tinh Dữ chỉ mới là một cậu bé con... năm tuổi thôi, nhưng về mặt học tập, cho tới bây giờ chưa có cái gì làm khó được cậu bé.
Nhưng hôm nay lần đầu tiên cậu bé có một chút cảm giác bị đánh bại.
Cậu bé cố gắng cả một đêm, tu luyện lại không có tiến triển gì, giống như là đang ngồi ngủ, cậu bé hoàn toàn không biết linh khí rời rạc trong trời đất có hình dạng gì.
Vẽ bùa cũng vẽ không xong, bùa chú trên giấy mà Lạc Văn Thư vẽ nhìn vào thì rồng bay phượng múa rất phức tạp, nhưng cũng chỉ là một hình vẽ lớn, cậu bé vẽ theo mấy lần, cũng đã biết vẽ.
Nhưng khi cậu bé thử tự vẽ hoàn chỉnh một tấm bùa, lại phát hiện đặt bút xuống vẽ không được bao lâu, mặc kệ như thế nào cũng không có cách nào vẽ được nữa.
Giống như có một loại vật chất vô hình ngăn cản ngòi bút của cậu, vốn dĩ trong đầu đã nhớ được quá trình vẽ, hình dạng của búa chú một cách hoàn chỉnh, cũng vì ngăn cản này mà trở nên rối loạn giống như một chén trứng gà bị trộn giữa lòng trắng và lòng đỏ, hoàn toàn không nghĩ ra được cái gì.
Lạc Tinh Dữ thử mấy lần, mỗi lần bắt đầu vẽ không lâu, hoặc là vẽ được một nửa thì không có cách nào tiếp tục được.
Mà sau khi cậu bé lựa chọn đặt bút xuống từ bỏ, tất cả lại khôi phục như bình thường.
Lạc Tinh Dữ cắn môi, có chút ủy khuất nhìn Lạc Văn Thư, "Mẹ, có phải con rất ngốc không?"
"Không có, con rất thông minh, là đứa bé thông minh nhất mà mẹ thấy." Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé.
Lạc Tinh Dữ nghe vậy thì được an ủi, nhưng rất nhanh ủy khuất lại xông lên, "Nhưng cái mẹ dạy con, con không học được gì cả..."
Giọng nói của cậu bé ngày càng nhỏ, bỗng nhiên chuyển chủ đề, hỏi tới vấn đề lúc trước, "Mẹ ơi, con muốn biết, trước kia mẹ tu luyện bao lâu thì cảm nhận được linh khí?"
Vấn đề này, trước đó Lạc Văn Thư không nói cho cậu bé biết, bây giờ càng không thể nói được.
Cô suy nghĩ một chút, nói đến chuyện của thế giới cũ.
"Thế giới của mẹ, không giống với nơi này."
"Mặc dù đều có linh khí rời rạc trong trời đất, nhưng bên kia linh khí rất nồng đậm, giống như bên trong một căn phòng đặt đầy hoa tươi, con ngồi bên trong đó tĩnh tọa tu luyện, mùi thơm nồng đậm mà những đoá hoa kia tản ra, chính là linh khí rời rạc trong trời đất."
"Mà linh khí của cái thế giới này lại vô cùng mỏng manh, giống như trong một căn phòng đặt đủ loại đồ lộn xộn, bỏ một cánh hoa khô héo bên trong, sau khi con thật vất vả đi vào trong phòng, còn phải cố gắng tìm được cánh hoa bị giấu đi kia, sau đó từ trên cánh hoa khô héo đó, ngửa được mùi thơm gần như đã biến mất."
“Độ khó tu luyện của hai thế giới, là hoàn toàn khác nhau."
"Hai người có cùng một thiên phú, dùng phương thức giống nhau, bắt đầu tu hành ở thời gian giống nhau, nhưng người ở thế giới của mẹ, dễ dàng hơn nhiều thế giới này.”
Sua khi Lạc Văn Thư nói xong nhìn về phía Lạc Tinh Dữ, "Hiểu không?"
Lạc Tinh Dữ gật đầu, nhưng ủy khuất trong mắt vẫn không giảm bớt, "Ý chính là, trước kia mẹ chỉ dùng thời gian rất ngắn ngủi, còn ngắn hơn cả thời gian tu hành hôm nay của con đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí đúng không?"
Cho nên không có nói thẳng ra, mà là vòng vo rất nhiều chuyện khác.
Lạc Văn Thư: "..."
Đứa bé này, cũng quá thông minh rồi đi.
"Mẹ chỉ muốn nói với con, ở dưới tình huống điều kiện cơ bản không giống nhau, sự tương đối là không có ý nghĩa." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa nằm xuống ghế salon mềm mại, ngoắc tay với Lạc Tinh Dữ, "Nào, nằm xuống, mẹ nói mấy ví dụ cho con."
Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn đi tới nằm bên cạnh cô.
"Nơi mẹ bái sư học nghệ tên là Huyền môn, là thánh địa trong lòng của tất cả các Huyền sư, có thể hiểu là công ty đại học tốt nhất trong thế giới này của người bình thường vậy."
"Mẹ là đệ tử cuối cùng của sư phụ, lúc bái nhập sư môn, cháu trai nhà đại sư huynh còn lớn hơn cả mẹ nữa."
“Nhưng đối với bối phận trong sư môn, tuổi tác không ảnh hưởng gì, mỗi ngày đi trên đường, đều có người gọi mẹ là sư thúc hoặc sư thúc tổ, vẻ mặt của bọn họ rất thú vị, không được tự nhiên, bất đắc dĩ, lại không thể không gọi."
"Mẹ nhớ có một người tên là Vương Bắc Hà, là đồ đệ của nhị sư huynh, mười bảy tuổi, bộ dạng rất cao, cũng được xem là khôi ngô, mỗi lần gọi mẹ là sư thúc tổ, mặt đều đỏ."
"Căn cốt của Vương Bắc Hà không tệ, thời gian vào Huyền môn cũng gần với mẹ, trong thế giới linh khí hết sự đậm đặc, cậu ta dùng khoảng nửa tháng, mới có thể cảm nhận được linh khí, vượt qua ngưỡng cửa tu hành."
"Còn có một thằng nhóc tên là Tiểu Mặc, căn cốt rất tốt, không kém hơn con bao nhiêu, cũng tốn ba ngày, mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí trong trời đất."
Lạc Văn Thư nghiêng người sang, nhìn Lạc Tinh Dữ, "Bây giờ con mới chỉ tu luyện được mấy giờ, không cảm nhận được linh khí là chuyện vô cùng bình thường, không cần phải nóng vội như vậy."
"Có thật không ạ?" Lạc Tinh Dữ có chút nghi ngờ.
"Thật đó." Ngón tay nhỏ nhắn của Lạc Văn Thư nhẹ nhàng xuyên qua tóc của cậu bé, "Trước tiên con cứ lấy mục tiêu là nửa tháng, trong thời gian này nếu có thể cảm giác được sự tồn tại của linh khí, vậy thì lợi hại hơn Tiểu Mặc rồi."
"Nhưng mẹ nói, người này chỉ dùng có ba ngày thôi."
"Bởi vì linh khí thế giới kia nồng đậm hơn nha..."
Tối hôm đó, Lạc Tinh Dữ rời khỏi căn nhà một phòng khách một phòng ngủ mình đã ở hai năm, có phòng ngủ nhỏ thuộc về mình.
Bàn đọc sách mới rất lớn rất đẹp, có thể đặt rất nhiều thứ.
Nệm giường ngủ mới mua cũng rất thoải mái, có thể tùy ý lăn lộn, tung tăng mà không sợ bị gì.
Cậu bé rất thích phòng mới, nhưng vẫn nhớ mẹ.
Trước khi đi ngủ, Lạc Tinh Dữ lấy điện thoại của mình ra, đăng ký cho mình một tài khoản Douyin, đăng bài viết đầu tiên ---
Đảo nhỏ Tinh Tinh: Mẹ nói, hôm nay là một bắt đầu mới. Mình rất nhớ mẹ. Minh học rất nhiều thứ mới lạ, nhưng còn chưa học được. Chẳng qua không sao, mình sẽ cố gắng hơn nữa. Ngủ ngon.