Bức ảnh đính kèm là chiếc đèn ngủ đầu giường có hình đám mây, in khuôn mặt vui vẻ đáng yêu.
---
Buổi tối 10 giờ.
Trăng sáng sao thưa, gió lạnh từ từ thổi đến.
Vợ chồng Kim Bình An và Tiền Tiểu Lệ mới vừa tham gia xong hôn lễ của bạn, lúc này là từ trấn trở về trong thành phố.
Nửa đường có một đoạn đường không có đèn, hai bên là mảnh đồng ruộng lớn, đi xuyên qua là có thể đến đường cao tốc.
Cuối tháng tám sắp tháng chín, chính là đến mùa thu hoạch lương thực, đèn xe chiếu đến, một mảnh vàng rực rỡ.
Cửa kiếng xe không có đóng, bốn phương tám hướng, tiếng côn trùng thay nhau vang lên, cùng với tiếng âm nhạc thư giản bên trong xe, tạo thành một bản nhạc vô cùng tốt đẹp.
Tiền Tiểu Lệ ngồi bên cạnh ghế tài xế, hạ cái ghế xuống một chút, người nằm ngửa, nhắm mắt lại, câu được câu chăn nói chuyện với chồng.
"Anh Bình, em suy nghĩ, thằng nhóc Kim Hữu Tiền kia, gần đây có phải quá yên tĩnh hay không?"
"Sao vậy?" Kim Bình An vừa đáp lời vợ, tầm mắt vẫn luôn nhìn phía trước, không lơ là dù chỉ một giây.
Lại nói, thói quen tốt cài dây an toàn cho dù bị quỷ đuổi theo của Kim Hữu Tiền cũng là học được từ ông ấy.
"Trước đó vài ngày em nghe thằng bé nói hình như có thích một cô gái, đang theo đuổi, kết quả không đến mấy ngày, bỗng nhiên không thấy nói nữa." Tiền Tiểu Lệ nói.
"Loại chuyện này phải xem duyên phận, hơn nữa thằng bé còn nhỏ, không nóng vội." Kim Bình An trấn an vợ.
Nói đến chuyện này, Tiền Tiểu Lệ có chút tức giận, không nhắm mắt dưỡng thần nữa, hơi nhíu mày nói, "Em cũng không phải nóng vội chuyện này, dù sao độc thân cũng không phải là em, chuyện chân chính để em lo lắng là, sau đó bỗng nhiên thằng bé lại chìm đắm vào coi bói, suốt ngày đều treo Lạc đại sư gì đó ở bên miệng."
Tiền Tiểu Lệ vừa nói chuyện, vừa để ghế hướng lên, lại kéo dây đỏ đeo trên cổ, để lộ bùa bình an ra bên ngoài, "Còn mang một đống thứ này về, mỗi người trong nhà một cái, nói cái gì mà đã khai quang rồi, rất là linh nghiệm, tiêu tiền cũng không mua được, vất vả lắm mới cầu được..."
"Trước kia thằng bé luôn nói những thứ này đều là gạt người, sao bây giờ mình lại tin vào?"
Chuyện này Kim Bình An cũng biết, chẳng qua là không để ý, "Tin thì có, cũng không tốn mấy đồng. Còn về mấy thứ nhỏ này, mang thì mang thôi, chỉ là nhiều thêm một lá bùa bình an trên người, cũng không ảnh hưởng gì."
Trong cái nhà này, muốn thứ khác có thể không có, nhưng tiền thì lại không thiếu.
Tiền Tiểu Lệ nghe vậy liếc nhìn chồng một cái, "Em là quan tâm đến tiền của anh sao? Đây không phải là em lo lắng thằng bé bị người ta lừa, vốn dĩ chỉ số thông minh đã không cao..."
Bà ấy đang nói, bỗng nhiên nghe Kim Bình An "a" một tiếng.
"Sao vật?" Tiền Tiểu Lệ hỏi.
"Đột nhiên lại có sương mù." Kim Bình An trả lời.
Tiền Tiểu Lệ nghe vậy, ngồi dậy.
Lúc này xe đã chạy khỏi khu vực ruộng lúa, đã chạy một đoạn trên đường cao tốc, chính là vùng hoang vu chân chính.
Chỉ thấy trong phạm vi đèn xe chiếu sáng ở phía trước không biết lúc nào đã có sương mù.
Mới đầu chỉ có sương mù nhàn nhạt tràn ngập, nhưng càng chạy về phía trước, thì càng đậm, tầm nhìn bị hạ xuống.
"Là đoàn sương mù." Hơn nữa còn là đoàn sương mù trên đường cao tốc.
Kim Bình An lái xe nhiều năm, cũng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện này, vì vậy cũng không căng thẳng, bình tĩnh giảm tốc độ, mở đèn dùng trong sương mù, lại tăng khả năng chiếu sáng của đèn xe, cùng với đèn báo nguy hiểm đều được mở, lái xe vào bên trong sương mù.
Dọc theo con đường này ông ấy đều nghiêm túc quan sát đường xá, bắt đầu lái vào đường cao tốc, trước sau đều không thấy xe nào.
Nhưng cũng không dám xem thường, tập trung tinh thần lái xe.
Không biết đi bao lâu, sương mù ở phía trước vẫn dày đặc, tầm nhìn không đủ mười mét, đột nhiên Kim Bình An cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tiểu Lệ, có phải đoạn đường này quá bằng phẳng hay không?" Ông ấy hỏi.
Chữ sơn trong tên Xuân Sơn cũng không phải là để làm cảnh.
Nó chính là một thành phố núi.
Cho dù là thành phố, nhưng rất nhiều công trình kiến trúc đều xây dựa vào miền đối núi, huyện, trấn cũng là như vậy.
Đường của Xuân Sơn chính là cong rồi lại cong.
Mặc dù đường cao tốc được sửa sang rất nhiều, nhưng mặc kệ thế nào, ít nhiều thì đường đi sẽ ngoằn ngoèo, dốc một chút.
Nhưng đoạn đường này, Kim Bình An lái xe đi về phía trước, cảm giác mình đi không phải là đường của Xuân Sơn, trái lại giống như một ít con đường của thành phố nằm vùng đồng bằng, gần như xe có thể chạy thẳng đều đều, hơn nữa thời gian lâu như vậy, đều là đường thẳng, một cái cua quẹo của không có.
Một điểm phía sau, cho dù là ở vùng đồng bằng cũng rất ít xuất hiện.
Tiền Tiểu Lệ nghe vậy, cũng yên lặng nhớ lại tình huống sau khi tiến vào bên trong đoàn sương mù, sắc mặt dần có chút thay đổi, "Mặc dù em ít đi đến chỗ này, nhưng trong trí nhớ, cũng không có con đường nào vừa thẳng tắp lại dài như vậy..."
Thậm chí có thể nói, toàn bộ biên giới Xuân Sơn, cũng không tìm được một con đường cao tốc như thế cả.
"Lại nói, hình như từ khi chúng ta tiến vào đoàn sương mù, phần mềm dẫn đường cũng không lên tiếng." Kim Bình An vừa nói chuyện, vừa nhanh chóng liếc phần mềm dẫn đường, đã trong trạng thái dừng lại, hiển thị trên bảng đồ là dừng lại đoạn đường đụng phải đoàn sương mù.
Lúc đó ông ấy chuyên tâm lái xe, nhất thời không chú ý đến chuyện này, lúc này nghĩ lại, mới ý thức được, có lẽ sự dị thường bắt đầu từ lúc đó.
"Em gọi điện thoại báo cảnh sát đi." Kim Bình An nói.
"Được." Kim Tiểu Lệ cắn đôi môi hơi trắng bệch, cầm điện thoại gọi điện, nhưng gọi mấy lần cũng không thành công, bà ấy lập tức nhìn tín hiệu điện thoại, phát hiện không có tín hiệu.
"Tại sao có thể..."
"Mặc dù đường cao tốc là ở trong núi, nhưng hôm nay gần như trạm thông tin có mặt khắp mọi nơi, chỉ cần không phải là đường hầm gì đó, gần như không có xuất hiện tình huống không có tín hiệu di động.