Nhưng đối với lời này, Chu Miểu không thèm để ý, nói chỗ đó không hề hẻo lánh, là ở gần nhà của người bạn học kia, đi một đoạn đường núi thì sẽ đến.
Đã nói đến bước này, Hạ Tình cũng không khuyên nữa, chỉ dặn dò Chu Miểu nhất định phải chú ý an toàn.
Hai ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, mỗi ngày Chu Miểu đều gửi rất nhiều hình cho Hạ Tình, không thể không nói, phong cảnh trong hình rất đẹp.
Buổi sáng ngày thứ ba, Chu Miểu nói với Hạ Tình, người bạn kia muốn dẫn mình vào trong núi chơi.
Sau đó, cả một ngày không liên lạc lại với Hạ Tình.
Đến gần tối, Hạ Tình không nhịn được lo lắng, gọi điện thoại qua.
Rất nhanh Chu Miểu nhận điện thoại, Hạ Tình hỏi cô ấy ở đâu, cô ấy nói mới vừa trở lại từ trong núi, ở trong đó không có tín hiệu, cho nên không gửi hình cho Hạ Tình được.
Lúc này Hạ Tình mới yên tâm, lại trò chuyện mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
Buổi tối hôm đó, Chu Miểu gửi rất nhiều hình, có phong cảnh, có tự sướng, có chụp cùng bạn học kia.
"Khi đó tôi nhìn hình Miểu Miểu gửi đến, luôn cảm thấy người bạn học bên trong có chụp kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là nguyên nhân do photoshop."
Sáng sớm ngày thứ tư Chu Miểu tạm biệt bạn học, trưa hôm đó ngồi máy bay về Xuân Sơn.
Đêm hôm đó, lúc Hạ Tình và cô ấy gọi điện thoại, ở trong điện thoại Chu Miểu nói hình như mình bị dị ứng, trên mặt mọc rất nhiệu mụn, định ngày hôm sau đi bệnh viện khám một chút.
"Đại khái chính là bắt đầu từ lúc đó, tình huống của Miểu Miểu trở nên tệ hại..."
Trên mặt Miểu Miểu mọc mụn ngày càng nhiều, nằm viện quan sát mấy ngày cũng không có kết quả.
Sau đó ba mẹ nhà họ Chu đưa Chu Miểu đi đến nhiều bệnh viện, thậm chí ngay cả nước ngoài cũng đi.
Mà tình huống của Chu Miểu không chỉ không chuyển biến tốt, trái lại còn nghiêm trng hơn, mụn từ mặt lan tràn đến toàn thân, sưng đỏ, chảy mủ.
Cô ấy và Hạ Tình vẫn giữ liên lạc, gọi điện thoại, nhắn tin.
Nhưng không còn gọi video nữa.
Lúc Hạ Tình gặp lại Chu Miểu, là kỳ nghỉ đông, cô ấy từ vùng duyên hải về, đi tìm Chu Miểu.
Mở cửa là ba mẹ nhà họ Chu, giữa lông mày của hai người tràn đầy buồn rầu, nói Chu Miểu ở trong phòng, lại nói với Hạ Tình, "Cháu xem thử có thể khuyên Miểu Miểu không, chú dì thật sự đã hết cách rồi."
Hạ Tình đứng ngoài cửa phòng Chu Miểu một lúc lâu, cô ấy cảm thấy mình đã chuẩn bị xong, mới vươn tay gõ cửa.
Bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn, "Ai?"
"Lúc ấy tôi nghe được giọng nói kia thi sững sốt..."
Mà đây cũng chỉ mới bắt đầu.
Sau khi Hạ Tình nói tên mình với Chu Miểu, đẩy cửa đi vào phòng.
Phản ứng đầu tiên là tối.
Lúc đó là ban ngày, bên ngoài ánh sáng rực rỡ, nhưng trong phòng Chu Miểu, lại gần như không nhìn thấy được năm ngón.
Hơn nữa còn có một loại mùi mục rửa vì thời gian dài không mở cửa thoáng khí, còn có một cổ mùi thối nhàn nhạt không nói được, nhưng trong phòng có mở máy điều hòa.
Ngày đó Hạ Tình ở trong phòng tràn ngập bóng tối, nói chuyện rất nhiều với Miểu Miểu, cô ấy nghĩ lại lời lúc vừa đến nhà ba mẹ nhà họ Chu nói, vì vậy thử khuyên Chu Miểu.
"Tôi vừa mở miệng, nhất thời Miểu Miểu không nói chuyện, sau đó qua thật lâu thật lâu, cô ấy mới khàn khàn hỏi cô, có muốn thử nhìn dáng vẻ bây giờ của cô ấy hay không..."
Sau đó, đèn trong phòng sáng lên, chiếu sáng một góc xó xỉnh.
Hạ Tình nhìn thấy Chu Miểu nửa học kỳ không gặp.
Trong nháy mắt, cả người của Hạ Tình cứng đờ tại chỗ, trên mặt là vẻ không tin nổi, há miệng, lại không nói được bất kỳ lời nào, thậm chí không phát ra chút âm thanh nào.
"Nếu như không phải đang ở trong nhà, trước đó không gặp được chú dì, tôi thậm chí hoàn toàn không nghĩ người kia là Miểu Miểu..."
Thân thể mập mạp, da dẻ ngăm đen, tóc vừa ngắn lại nhiều dầu.
Gương mặt to gấp đôi lúc trước, hiện đầy sẹo mụn, còn có một ít chỗ bị thối rửa chảy máu.
Da thịt trên người cũng như vậy.
Ánh mắt trống rỗng vô thần, ngón tay vừa ngắn vừa to.
...
Người trước mắt này, từ sợi tóc đến móng chân, không có chút nào giống với Miểu Miểu trong trí nhớ của Hạ Tình.
"Tại sao có thể như vậy?" Kim Hữu Tiền nghe được đến chỗ này, chỉ cảm thấy khó tin.
Cậu ta cũng chỉ là nghe Hạ Tình miêu tả thôi đã không thể tưởng tượng được, như vậy lúc trước Hạ Tình tận mắt nhìn thấy người bạn thân Chu Miểu của mình biến thành như vậy, sẽ có loại cảm nhận gì?
"Vào trước ngày hôm qua, tôi vẫn cảm thấy, Miểu Miểu là lúc trước đi du lịch ở chỗ gần nhà bạn học, lây vi khuẩn đặc biệt gì đó, mới biến thành dáng vẻ kia..."
Mấy năm nay Hạ Tình vẫn luôn tự trách, luôn không nhịn được nghĩ, nếu như lúc trước mình lại cố gắng khuyên thêm có lẽ Chu Miểu sẽ không đi du lịch chỗ chưa được khái phá của người bạn học kia, cũng sẽ không có ác mộng về sau.
Lúc ấy ba mẹ nhà họ Chu có đi tìm bạn học đi du lịch với Chu Miểu, nhưng không tìm được người, nhà trường nói sau kỳ nghỉ Quốc khánh dài ngày, sinh viên kia trở về rồi xin nghỉ học.
Đi tìm theo địa chỉ ghi trên hồ sơ cũng không có kết quả, hơn nữa hỏi vô số dân bản xứ, cũng không ai biết nơi có trong hình mà Chu Miểu chụp.
"Tại sao cậu lại nói chuyện này cho tôi?" Kim Hữu Tiền hỏi ra một vấn đề.
Trước kia quan hệ của cậu ta với Hạ Tình cũng không tệ, nhưng cũng không tới mức có thể chia sẻ bí mật cho nhau, hơn nữa đã trôi qua nhiều năm, Hạ Tình bỗng nhiên liên lạc với cậu ta nói chuyện này, thật sự càng kỳ lạ.
"Tôi có nghe bạn bè nói, cậu biết một đại sư rất lợi hại..." Hạ Tình nói ra nguyên nhân.
Kim Hữu Tiền lập tức hiểu, "Cậu là cảm thấy chuyện của Chu Miểu có kỳ quái sao? Nghe cậu miêu tả, đặc biệt là người bạn kia, thật sự rất khả nghi."
"Người kia đúng là rất kỳ lạ, nhưng nguyên nhân thúc đẩy tôi có loại suy nghĩ này, là ngày hôm qua lúc gần tối, ở gần công ty của mình, tôi gặp một người, lúc ấy chỉ thấy bóng lưng đã làm cho tôi ngây ngẩn, người đó và Miểu Miểu thời đại học trong trí nhớ của tôi giống nhau như đúc..."