Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 116

Chương 116 -
Chương 116 -

Trên đường trở về, vốn dĩ Tiền Tiểu Lệ muốn nói chuyện bùa bình an, nhưng thấy sắc mặt tái nhớt vẫn còn yếu ớt kia của Lạc Văn Thư, suy nghĩ một chút vẫn là thôi.

Không nghĩ đến Lạc Văn Thư lại lên tiếng, "Trong hai ngày này trạng thái của tôi sẽ không tốt lắm, phải qua mấy ngày nữa mới có thể vẽ bùa bình an."

"Nếu như hai người thực sự lo lắng như thế, vậy cố gắng ít đi ra ngoài, đặc biệt là vào ban đêm, đừng đi đến mấy nơi vắng vẻ gì đó, cũng đừng nói chuyện nhiều với người xa lạ, nếu như gặp phải thứ, chuyện gì làm cho mình cảm thấy không thỏa mái, không nên do dự, trực tiếp rời đi."

Tiền Tiểu Lệ nghe vậy, gật đầu đồng ý, "Cảm ơn đại sư đã nhắc nhở, tôi sẽ nhớ thật kỹ."

Kim Hữu Tiền lái xe đến dưới lầu nhà họ Phương, một nhà ba người đều xuống xe, đưa mắt nhìn một lớn một nhỏ lên lầu, sau đó mới rời đi.

"Mẹ ơi..." Sau khi đi vào nhà, Lạc Tinh Dữ nhìn thấy Lạc Văn Thư đi thẳng vào ghế nằm trước cửa sổ phòng khách, gần như là ngã xuống, cậu bé lo lắng gọi.

"Mẹ chỉ là hơi mệt mỏi một chút..." Giọng nói của Lạc Văn Thư rất nhỏ rất nhẹ.

Lạc Tinh Dữ đứng ở một bên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe rõ.

"Mẹ ngủ một lát..."

Nghe được cô nói như vậy, Lạc Tinh Dữ lập tức nhớ lại hình ảnh lúc trước, ngày hôm đó khi mẹ đến, mẹ của cậu bé cũng yếu ớt nói với cậu bé mình ngủ một lát, nhưng kết quả...

Nước mắt cậu bé lập tức rơi xuống.

Lạc Văn Thư thấy vậy, sững sốt một chút, rồi sau đó kịp phản ứng lại, đây là Lạc Tinh Dữ sợ.

Cô vươn tay qua, lau nước mắt cho Lạc Tinh Dữ, vừa nhẹ giọng nói: "Trước đó lập miếu, tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên cần nghỉ ngơi một chút."

"Nếu như con không yên tâm, có thể ngủ chung với mẹ, có được không?"

Lạc Tinh Dữ vừa khóc vừa gật đầu, "Vâng."

Chẳng qua dù ghế nằm có lớn, nhưng một người lớn một đứa bé nằm vẫn rất chật, vì vậy Lạc Văn Thư ngồi dậy kéo tay Lạc Tinh Dữ đi vào trong phòng.

Giường 1m8, hai người nằm trên đó, rất rộng rãi.

Lạc Văn Thư nhắm mắt lại, ý thức dần mơ hồ.

Bỗng nhiên nghe được Lạc Tinh Dữ nằm trong lòng mình nhỏ giọng hỏi, "Mẹ, phù mẹ vẽ hôm nay ở chỗ miếu đá, có phải là hình vẽ tối hôm qua mẹ dạy con không?"

"Con đã nhìn ra sao?" Lạc Văn Thư có chút bất ngờ.

"Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu, tiếp tục hỏi, "Mẹ ơi, đó là ý gì vậy?"

"Phù mẹ dạy con vẽ, cùng với phù ở miếu đó, đều là tên."

"Là Nguyên Phúc sao?"

"Đúng vậy."

---

Trong hai ngày nay, cuộc sống bình thường từ từ trôi qua.

Rất nhanh đã tới ngày 1 tháng 9, thứ sáu, một bộ phận từ tiểu học đến đại học của Xuân Sơn đều lấy ngày nay làm ngày bắt đầu năm học mới.

Từ hiệu trưởng đến chủ nhiệm lớn, từng người lên phát biểu, tiếp đó đi nhận sách, quét dọn vệ sinh lớp học, cứ như vậy ngày khai giảng liền trôi qua.

Chiều hôm đó, Kim Hữu Tiền nhận được một cuộc điện thoại.

Là bạn học cấp 3 của cậu ta gọi đến, tên là Hạ Tình, trước kia quan hệ hai người cũng không tệ.

"Kim Tử, gần đây tôi gặp một chuyện..." Giọng nói của Hạ Tình nghe vào có chút căng thẳng.

"Cậu nói đi." Kim Hữu Tiền là một người rất biết lắng nghe, cậu ta cho là Hạ Tình sẽ nói tiếp, không nghĩ đến đối phương lại đổi đề tài, hỏi một vấn đề khác.

"Cậu còn nhớ Miểu Miểu không?"

Miểu Miểu trong miệng của Hạ Tình tên đầy đủ là Chu Miểu, là bạn học cùng trường, chẳng qua khác lớp của bọn họ.

Kim Hữu Tiền và Hạ Tình học ở lớp 15 đứng cuối trong khối, mà Chu Miểu thì khá hơn một chút, học ở lớp 8.

Thời điểm đó, Chu Miểu chính là một nữ sinh có mái tóc dài đến eo, da thịt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, vóc dáng lại cao, eo nhỏ nhắn, chân vừa dài vừa thẳng, cho dù là mặc đồng phục học sinh, đứng trong đám người, cũng rất nổi bậc.

Điều kiện gia đình của Chu Miểu rất tốt, học dương cầm, học kỳ 1 lớp 10, trong bữa tiệc tối Trung Thu đàn một bài "Bản xô nat Ánh trăng", kinh diễm vô số thiếu niên dưới đài.

Trong ba năm cấp 3, Chu Miểu vẫn là hoa khôi của trường học được nhiều nam sinh bầu chọn.

Hơn nữa không chỉ có trường của bọn họ, trong đám nam sinh của những trường khác, cũng có chút danh tiếng.

Khi đó Kim Hữu Tiền còn chưa nhuộm tóc vàng, chủ yếu là trường học nghiêm, ba mẹ lại càng nghiêm hơn, thành tích không tốt không sao, nhưng kiên quyết không thể nhuộm tóc được.

Lúc ấy phần lớn học sinh kém đều yêu sớm, mà khi đó cậu ta còn chưa nghĩ thông, mê game không tự kiềm chế được, có thể chảy nước miếng với một mô hình có hình thù kỳ quái.

Nhưng cho dù như vậy, cậu ta cũng biết tên của Chu Miểu, hơn nữa còn từng bình chọn cho cô ấy.

Hôm nay Kim Hữu Tiền mới vừa tốt nghiệp đại học, thời gian bốn năm trôi qua, nghe được tên của Chu Miểu, vẫn có thể nhớ được gương mặt đó, hơn nữa còn có một loại rung động.

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Kim Hữu Tiền hỏi.

Ở đầu bên kia, Hạ Tình trầm mặc thật lâu, làm cho Kim Hữu Tiền thiếu chút nữa cho là điện thoại đã bị cúp, cô ấy mới nói, "Ngày hôm qua, ở một quán cà phê, tôi thấy được một người có bộ dạng rất giống Miểu Miểu..."

Sau đó Kim Hữu Tiền từ trong miệng của Hạ Tình, biết được chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Chu Miểu.

---

Hạ Tình và Chu Miểu là bạn rất thân, từ nhà trẻ đến cấp ba, đều học cùng trường, chỉ trừ ba năm cấp ba thì đều ngồi cùng bàn cùng lớp.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Chu Miễu thi đậu trường đại học ở tỉnh gần đây, mà Hạ Tình thì đi vùng duyên hải.

Trời Nam đất Bắc, cách khá xa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của hai người.

Điện thoại, video, tin nhắn, mỗi ngày đều liên lạc.

“Năm thứ nhất đại học ngày lễ Quốc khách năm ấy, Miểu Miểu hẹn tôi đi đến chỗ của cô ấy chơi, nói là bạn học đề cử một nơi du lịch rất đẹp cho mình.”

Đó là một nơi còn chưa được khai phá, chỉ có người địa phương mới biết được.

Lúc ấy trong nhà Hạ Tình có chuyện, không đi được.

Nhưng cô ấy làm người tương đối cẩn thận, nghe bảo chỗ đó còn hoang vắng chưa được nhiều người biết, khó trách khỏi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên thử mở miệng khuyên Chu Miểu đừng đi, cũng để nghị cô ấy ít đi mấy nơi không chính quy chưa khác thác du lịch kia.

Bình Luận (0)
Comment