Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 115

Chương 115 -
Chương 115 -

Kim Hữu Tiền nghe được lời giải thích này, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc.

Cậu ta cúi đầu nhìn một vòng những viên đá rải rác xung quanh thần miếu, cuối cùng chọn một viên mà cậu ta cảm thấy đẹp nhất, khom người nhặt lên, cầm đi đến miếu đá, cẩn thận đặt lên tường đá đã bị sụp chỉ còn lại một nửa.

Cậu ta tự giác mình đã đủ chân thành, nhưng mà mới vừa buông tay, chỉ thấy hình như viên đá kia bị một loại lực lượng nào đó thúc đẩy, lộc cộc lăn xuống.

Kim Hữu Tiền: "..."

Cậu ta gãi đầu, có chút lúng túng.

Tiền Tiểu Lệ cũng nhặt một viên đá cầm trong tay, thấy tình huống này cũng không vội đặt đá lên, mà là cho Kim Bình An ở bên cạnh một ánh mắt, ý là anh tới thử một chút.

Người đứng đầu một nhà đã lên tiếng, Kim Bình An chỉ có thể nhắm mắt đi đến đặt thử, kết quả cũng giống như con trai, sau khi đặt viên đá lên, chỉ cần buông tay ra sẽ lập tức rơi xuống.

Tiền Tiểu Lệ suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị đến thử, chợt nghe Lạc Văn Thư mở miệng nói.

"Quả nhiên, như vậy không được..."

Lập tức một nhà ba người nhìn về phía cô, còn có Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh.

"Ngôi miếu này, thần được cung phụng, là --- Nguyên --- Phúc, tuần tra nhân gian, giết tà trấn ma."

Lạc Văn Thư đứng ở trước miếu đá, giọng nói rất nhẹ, nhưng rất trịnh trọng, lúc nói đến cái tên đó, có thể cảm nhận được sự cố sức của cô.

Dùng một ví dụ vô cùng không tốt, giống như người sắp chết, cố gắng nói ra lời dặn dò cuối cùng.

Sau khi cô nói xong câu này, vốn dĩ sắc mặt đã tái nhợt, lúc này càng nghiêm trọng hơn, chính là loại trắng như tờ giấy, trong lúc nhất thời, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ.

"Mẹ!"

"Đại sư"

“Không có chuyện gì." Lạc Văn Thư hơi vịn vào Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh, ổn định lại cơ thể, rồi sau đó nhìn Kim Hữu Tiền, "Cậu lại thử lần nữa đi."

Kim Hữu Tiền khom người nhặt viên đá rơi xuống lúc trước, lại đặt lên.

Lần này động tác của cậu ta càng thêm cẩn thân, thậm chí có chút sợ buông lỏng tay hơn lần trước.

Nhưng cuối cùng vẫn thả tay ra.

Một ngón tay, hai ngón tay...

Khi thả ngón tay cuối cùng, bàn tay và viên đá cách nhau một khoảng, cậu ta ngừng thở, chỉ thấy viên đá kia lảo đảo lắc lư.

Đừng rơi xuống đừng rơi xuống, tuyệt đối không được rơi xuống!

Kim Hữu Tiền lẩm bẩm trong lòng.

Kính nhờ đó, đừng có rơi xuống, đại sư đã cứu tôi, hôm qua còn cứu ba mẹ tôi, là ân nhân cứu mạng của nhà chúng tôi, nếu một chút chuyện nhỏ mà đại sư giao cho này cũng không làm được, tôi cũng quá vô dụng rồi!

Giống như nghe được lời cầu nguyện trong lòng của cậu ta, viên đá kia dần dừng lắc lư lại, cuối cùng vững vàng nằm trên bức tường đổ nát

Kim Hữu Tiền khó khăn nhịn sự kích động trong lòng, quay đầu nhìn Lạc Văn Thư.

Lạc Văn Thư mỉm cười nhìn cậu ta, nhẹ giọng khích lệ, "Làm không tệ."

Lần này Kim Hữu Tiền không thể khắc chế được nữa, quay đầu nhìn ba mẹ mình, giơ hai tay lên, làm tư thế chiến thắng với ba mẹ.

Kim Bình An thấy vậy, cảm thấy hơi nhức đầu, muốn cho thằng con trai một quyền.

Trái lại Kim Tiểu Lệ không cảm thấy gì, chủ yếu sự chú ý đều không ở trên người Kim Hữu Tiền, bà ấy nhìn chằm chằm viên đá trong tay mình mấy giây, rồi sau đó cầm đi đến trước miếu đá, nhẹ nhàng đặt viên đá của mình bên cạnh Kim Hữu Tiền.

Bà ấy không vội buông tay ra, mà là nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, chẳng qua giọng nói rất nhỏ lại mơ hồ, không nghe rõ là nói gì.

Bà ấy thì thầm một lát, rồi mở mắt ra, chậm rãi buông tay.

Chỉ thấy viên đá kia hơi đung đưa, nhưng rất nhanh đã dừng lại, vững vàng nằm ở đó.

Trên mặt Tiền Tiểu Lệ nở nụ cười thỏa mãn, quay đầu chỉ thấy Kim Hữu Tiền giơ ngón cái với mình.

Bà ấy lại nhìn Lạc Văn Thư, cũng nhận được một ánh mắt tán thưởng.

"Đến lượt anh." Tiền Tiểu Lệ nói với Kim Bình An ở bên cạnh, sau đó cứ đứng bên cạnh nhìn, giống như trông coi vậy.

Kim Bình An suy nghĩ trong lòng, vợ và con trai cũng không có vấn đề gì, vậy mình nhất định cũng có thể làm được, rồi sau đó khom người nhặt viên đá đã rơi xuống lúc trước, lại đặt lên bức tường sụp một nửa.

Nhưng sau khi ông ấy buông tay, viên đá kia không phụ sự mong đợi của mọi người... Rớt xuống.

Chỉ nghe Kim Hữu Tiền nói, "Ba, ba không đủ thành tâm nha!"

Ở bên cạnh Tiền Tiểu Lệ cũng gật đầu, "Đúng vậy."

Kim Bình An lại muốn đánh con trai, nhưng nơi này không thích hợp, ông ấy nhịn.

Ông ấy không nói lời nào, lại nhặt đá đặt trở về.

Lại rơi.

Lại nhặt lên.

Tiếp tục rơi.

...

"Mới vừa rồi đại sư có nói, thần cung phụng ở chỗ này là Nguyên Phúc, anh nhớ tên thần, thành khẩn lẩm bẩm trong lòng chút đi..." Tiền Tiền Lệ thật sự không nhịn nổi, hơi vội vàng đề nghị.

Kim Bình An gãi đầu, cũng không biết rốt cuộc như thế nào mới được tính là thành tâm, ông ấy suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, lại nhặt viên đá kia lên, miệng thì lẩm bẩm, "Nguyên Phúc... Thượng Thần, hôm nay tôi thành tâm thành ý lập miếu cho ngài, lúc này thêm một viên đá trước, trở về sẽ đi tìm ủy hội thôn gần đây mua lại mảnh đất này, đến lúc đó dọn sạch sẽ cỏ dại bụi cỏ xung quanh đây, sửa lại một căn nhà nguy nga lộng lẫy cho ngài, lại sửa thêm một con đường rộng rãi bằng phẳng đi vào trong này, sau này gặp ai sẽ nói ngài rất linh..."

Tiền Tiểu Lệ nghe vậy, trực tiếp trợn mắt.

Nhưng không ngờ là, lần này đá Kim Bình An đặt lên lại thật sự đứng vững, hơn nữa toàn bộ quá trình đều không lung lay chút nào.

Kim Hữu Tiền và Tiền Tiểu Lệ: “...???"

Kim Bình An lộ vẻ đắc ý, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được giọng nói Lạc Văn Thư vang lên bên cạnh, "Nhà nguy ca lộng lẫy thì không cần đâu, miếu đá này là được rồi."

Kim Bình An nghe nói như vậy, trong nháy mắt đã hiểu, "Tôi biết rồi, những thứ khác, hôm nay tôi trở về sẽ sắp xếp!"

Lạc Văn Thư gật đầu một cái, "Vất vả rồi."

Cô liếc nhìn miếu đá, rồi sau đó thu hồi tầm mắt, "Đi thôi, có thể trở về được rồi."

Bình Luận (0)
Comment