Chẳng qua trên người bọn họ có bùa bình an, hơn nữa những quỷ kia cũng không quá lợi hại, cuối cùng kiên trì đến lúc đi ra khỏi quy vực.
Mà thời gian bên trong quỷ vực lại khác với bên ngoài.
Kim Bình An cảm giác mình đã lái xe mấy giờ ở bên trong, nhưng trên thực tế bên ngoài chỉ mới mười mấy phút, đằng trước đã xảy ra tai nạn xe cộ, xe của ông ấy đụng vào phía ngoài cùng.
Nói cách khác, nếu không có bùa bình an, mặc kệ như thế nào bọn họ cũng khó trốn thoát được một kiếp.
Có lẽ bị quỷ trong quỷ vực bắt, hoặc là bị cuốn vào trong trận tai nạn xe cộ.
Nếu là cái trước thì chắc chắc sẽ chết, còn cái sau tỷ lệ sống cũng không cao.
"Xem vận may của hai người không nên gặp chuyện như vậy, hơn nữa âm khí lưu lại trên người, trừ quỷ hồn bị mất mạng bên trong tai nạn xe cộ ra, còn có thứ khác." Lạc Văn Thư nhìn về phía Tiền Tiểu Lệ, "Có thể cho tôi hỏi một chút, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, hai người đã đi đâu không?"
"Tôi và lão Kim đi tham gia hôn lễ của bạn bè..." Tiền Tiểu Lệ nói.
Chính xác mà nói là tham gia hôn lễ của bạn bà ấy, Kim Bình An cũng không quen người ta.
Cô dâu là bạn học tiểu học của Tiền Tiểu Lệ, trước kia có quan hệ rất tốt, sau đó đối phương dọn nhà cắt đứt quan hệ, trước đó vài ngày bỗng nhiên thêm Wechat của Tiền Tiểu Lệ nói mình sắp kết hôn, hỏi Tiền Tiểu Lệ có thể đến hay không.
Hôm nay Tiền Tiểu Lệ chính là người giàu sang rảnh rỗi, thứ không thiếu nhất chính là tiền, hỏi một cái đã đồng ý, đến thời gian thì dẫn theo Kim Bình An cùng đi.
"Sao vậy đại sư?" Tiền Tiểu Lệ hỏi.
Lạc Văn Thư hơi cúi đầu suy nghĩ một lát, "Bà đưa địa chỉ cho tôi, ngày khác tôi đi xem một chút."
Chỉ với mấy câu này, cô cũng không có cách nào xác định vấn đề nằm ở chỗ nào, chẳng qua Lạc Tinh Dữ có ấn tín Hành tẩu Nhân Gian, chỉ cần có vị trí chắc chắn, mượn đường U Minh đi qua nhìn thử một chút cũng rất nhanh.
Mặc dù trong lòng Tiền Tiểu Lệ nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, kết bạn Wechat với Lạc Văn Thư, chuyển địa chỉ mà trước đó cô dâu chia sẻ cho mình.
Sau chuyện xảy ra đêm qua bà ấy có thử gửi tin nhắc cho cô dâu, đợi rất lâu cũng không có tin trả lời.
Chẳng qua cũng không thể dựa vào chuyện này nói ra cái gì được.
Dù sao trong thực tế, có rất nhiều bạn học biến mất nhiều năm không liên lạc được, trước khi kết hôn bỗng nhiên gửi thiệp mời, sau đó lại bốc hơi trên nhân gian, loại chuyện này có quá nhiều.
Mà ngồi ở phía trước, Kim Hữu Tiền nghe được mẹ nhà mình kết bạn Wechat với đại sư, trong lòng thầm mắng một câu, bây giờ cậu ta chỉ có số điện thoại của đại sư, cậu ta cũng muốn có Wechat!
Rất nhanh xe chạy đến ngoại ô phía Nam, là nơi Kim Hữu Tiền đụng phải quỷ ảnh màu trẳng.
Trong tay hai người Kim Hữu Tiền và cha Kim Bình An cầm cái liềm mới mua được từ nhà nông ở gần đó, đi theo phía sau Lạc Văn Thư, sau khi đi qua cỏ cây mọc um tùm, đi đến một nơi quen thuộc.
Cũng chính là ngôi miếu đổ nát cậu ta và anh Văn trốn lúc trước.
Lạc Văn Thư đứng trước miếu, ánh sáng của thần bên trong miếu đã yếu hơn lần trước thấy rất nhiều, không mất bao lâu thời gian, thì sẽ hoàn toàn biến mất.
"Đại sư?" Kim Hữu Tiền thấy cô lâu không nói chuyện, nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Dọn dẹp cỏ dại và dây leo xung quanh một chút đi." Lạc Văn Thư phục hồi lại tinh thần, nhẹ giọng phân phó.
Cha con nhà họ Kim nghe vậy, không nói hai lời bắt đầu làm việc.
Tiền Tiểu Lệ ở một bên có chút ngại ngùng, mặc dù lúc bình thường mọi việc trong nhà đều là chồng và con trai bao thầu, không cần bà ấy ra tay, nhưng tình huống hôm nay không giống, vì vậy nhìn Lạc Văn Thư, "Đại sư, tôi cần làm gì không?"
"Bây giờ không cần." Lạc Văn Thư lắc đầu.
Ý chính là đợi một lát nữa có chuyện làm.
Nghe vậy trong lòng Tiền Tiểu Lệ lập tức bình tĩnh lại.
Qua gần nửa giờ, hai ba con nhà họ Kim đã dọn dẹp sạch sẽ vùng xung quanh ngôi miếu đổ nát.
"Đại sư, tiếp theo làm gì?" Kim Hữu Tiền vừa nói vừa nắm lấy vạt áo của áo sơ mi lau mồ hôi trên trán.
Lạc Văn Thư đi tới trước ngôi miếu đổ nát, quét dọn sạch sẽ tượng thần thợ phùng đã bị chất đầy cành lá khô, rồi sau đó đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, môi khẽ nhúc nhích, lại không có phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Một lát sau cô mở mắt ra, ngưng tụ linh lực giữa hai tay, vẽ gì đó xung quanh vùng đã dọn dẹp trước đó.
Không giống như lúc trước, lần này cô vẽ rất chậm rất chậm.
Lạc Tinh Dữ đứng ở bên cạnh, lập tức cũng nhớ đến dáng vẽ thử vẽ bùa tối hôm qua của mình.
Chính là như vậy, mỗi một nét đều vô cùng khó khăn.
... A, hướng đi của nét vẽ này, thật sự quá quen thuộc.
Ý thức được chuyện này, Lạc Tinh Dữ xem càng chăm chú.
Một nhà ba người nhà họ Kim, mặc dù không biết bây giờ đang làm cái gì, nhưng có thể cảm nhận được quanh thân Lạc Văn Thư lượn lờ một loại khí tức đặc biệt, trong lúc nhất thời, ngay cả hít thở cũng chậm lại.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Lạc Văn Thư cũng vẽ xong nét cuối cùng.
Lúc này sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, tóc trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt, bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
"Mẹ ơi..." Lạc Tinh Dữ lo lắng nhìn cô.
"Không sao." Giọng nói của Lạc Văn Thư rất nhẹ, để lộ sự yếu ớt rõ ràng.
Cô quay đầu về phía ba người ở phía sau, "Đá rải rác xung quanh đây, là thứ dùng xây dựng miếu đá lúc trước, mỗi người các người tùy tiện nhặt một viên đặt lại chỗ kia đi."
Kim Hữu Tiền nghe được lời này, cho là Lạc Văn Thư còn muốn dặn dò chuyện gì nữa, nhưng đợi một lát, cũng không có sau đó, vì vậy hơi do dự hỏi, "Như vậy là xong rồi sao, đại sư?"
Lạc Văn Thư gật đầu.
Kim Hữu Tiền lại hỏi, "Chỉ nhặt một viên, không cần nhiều?"
Lạc Văn Thư tiếp tục gật đầu, "Một viên là đủ, bởi vì chỉ có trái tim đủ chân thành, mới có thể đặt viên đá đứng im."