Vợ chồng hai người nghe xong, cuối cùng cũng biết nguyên nhân tại sao đột nhiên con trai lại tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ.
Sau khi nghi ngờ trong lòng lấy được đáp án, tức giận cũng xuất hiện.
"Thằng nhóc nhà con, trưởng thành rồi, cánh cứng rồi đúng không? Chuyện lớn như vậy cũng dám gạt người trong nhà!"
Tiền Tiểu Lệ vừa nói chuyện vừa thuận tay lấy gốm ôm bên cạnh đập đến.
Kim Hữu Tiền theo bản năng muốn tránh, lại lập tức ý thức được không thể, cuối cùng vẫn bị đánh một cái, cậu ta nhỏ giọng giải thích, "Đây không phải là con lo hai người sẽ lo lắng sao..."
Nói rất đúng.
Hơn nữa nếu không phải tối này tự mình trải qua chuyện này, nhất định vợ chồng bọn họ cũng không tin tưởng, dù sao quá mức mơ hồ.
"Thằng nhóc con." Tiền Tiểu Lệ mắng một câu, nhưng trong giọng nói đã không còn tức giận nữa, "Lần này nhờ công của con, tiền bùa bình an cũng do con tiêu tốn, chờ chút nữa thưởng cho con hai trăm vạn."
Nhất thời Kim Hữu Tiền nở nụ cười sáng lạng, "Tạ chủ long ân!"
"Lạc đại sư mà con nói, có thể giới thiệu cho mẹ quen biết một chút không?" Tiền Tiểu Lệ hỏi.
Lần này bà ấy và Kim Bình An có thể nhặt cái mạng về, cũng là vì có hai tấm bùa bình an kia.
Mặc dù nói bùa là do con trai mua, một tay giao tiền một tay giao hàng, nhưng Tiền Tiểu Lệ vẫn muốn đến thăm đại sư một chút, một là vì muốn mua phù bình an mới, mặt khác loại cao nhân có bản lĩnh thật sự này, giao tiếp nhiều một chút cũng không có chỗ hại nào.
"Bây giờ đã trễ lắm rồi, chắc đại sư đã ngủ, chờ ngày mai con hỏi một chút." Kim Hữu Tiền cũng không xác định, bởi vì lúc trước một mình cậu ta cống hiến hơn hai trăm ngàn tệ, tạm thời đại sư cũng không thiếu tiền.
Một nhà ba người nói chuyện xong, thời gian đã đến hơn hai giờ.
Vợ chồng hai người buồn ngủ, tùy tiện rửa mặt thay đồ, sau đó lên giường đi ngủ.
Kim Hữu Tiền thì có chút không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu đều là hình ảnh Kim Bình An miêu tả, vẫn luôn như vậy đến rạng sáng, mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Sau đó cậu ta lại nằm mơ, hơn nữa lại mơ thấy chim hỉ tước, đậu trên cây kêu ríu rít.
Kim Hữu Tiền của trong mộng bị dọa sợ không nhẹ, nhìn chằm chằm vào, rất sợ chim hỉ thước biến thành quạ đen.
Cuối cùng cứ nhìn như vậy, ngủ trong mơ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu ta bị tiếng chim hót đánh thức, tiếng ríu rít từ cửa sổ mở rộng chui vào trong.
Cậu ta buồn ngủ mông lung, chân trần đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Mùi thơm của hoa cỏ tràn vào, cây cối được chỉnh sửa tinh xảo, cá koi được Kim Hữu Tiền tỉ mỉ nuôi mập đang bơi qua bơi lại bên trong ao.
Bỗng nhiên tiếng thông báo của Wechat vang lên.
Kim Hữu Tiền vòng lại, cầm điện thoại ở đầu giường liếc nhìn một cái, nhất thời tỉnh ngủ.
Đảo nhỏ Tinh Tinh: Đọc được tin thì trả lời.
Có chút tiền: Ngủ dậy rồi, ngủ dậy rồi, đại sư có chuyện gì cứ phân phó!
Đảo nhỏ tinh tinh: Tới đón tôi, đi đến ngoại ô phía Nam một chuyến.
Có chút tiền: Lập tức tới ngay!
Sau khi Kim Hữu Tiền trả lời lại tin nhắn, chợt tới đến chuyện Tiền Tiểu Lệ nói tối hôm qua, vì vậy lại gửi thêm một tin nhắn đến.
Có chút tiền: Ừ, chuyện đó đại sư, tôi có thể dẫn theo hai người khác không?
Tin nhắc được gửi đi, qua khoảng 1 phút, bên kia trả lời bằng một dấu hỏi.
Có chút tiền: Là ba mẹ tôi, tối qua xảy ra chút chuyện, bùa bình an biên mất.
Đảo nhỏ tinh tinh: Được.
Vì vậy Kim Hữu Tiền lập tức cất điện thoại, vội vàng đi gọi ba mẹ đang ngủ say dậy.
Vốn dĩ khuôn mặt của Tiền Tiểu Lệ chính là "Nếu con không nói rõ lý do tại sao đánh thức mẹ thì tiền tiêu vặt của con sẽ bị trừ sạch", khi nghe nói đại sư đồng ý gặp mặt, lập tức đổi thành khuôn mặt vui vẻ.
"Chờ đi, lập tức xong."
Bình thường Tiền Tiểu Lệ chính là một người phụ nữ cần phải chuẩn bị một giờ mới có thể ra ngoài, hôm nay chỉ cần 10 phút là chuẩn bị xong.
Kim Hữu Tiền lái một chiếc xe vô cùng rộng rãi, sau hơn nữa giờ, đến dưới lầu nhà họ Phương.
Tiền Tiểu Lệ liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấy một cô gái tuổi rất trẻ, mặc một cái áo dài mới màu xanh, váy in hình hoa sen, tóc dài dùng một cây trâm bạc vén lên, đứng ở trước cửa.
Nhìn qua cho người ta cảm giác rất dịu dàng xinh đẹp, nhưng nhìn vào đôi mắt kia, lại làm cho người ta cảm thấy căng thẳng.
Tiền Tiểu Lệ có một cảm giác, đây chính là Lạc đại sư mà con trai hay nhắc đến.
Quả nhiên, một giây tiếp theo đã nghe Kim Hữu Tiền quen thuộc chào hỏi đối phương, "Đại sự, tôi tới rồi!"
Cậu ta nói xong câu này, lập tức xuống xe, đi mở cửa xe cho đối phương, thuận tiện giới thiệu, "Ngồi bên cạnh ghế lái là ba tôi, ngồi phía sau là mẹ tôi..."
Thật ra Kim Hữu Tiền có thể tìm một cơ hội khác, tìm một nhà hàng bao một phòng ăn nhỏ, mời Lạc Văn Thư qua, lại giới thiệu cho ba mẹ mình quen biết.
Nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua, bây giờ trên người ba mẹ không có bùa bình an, Kim Hữu Tiền thật sự không yên lòng, dứt khoát sáng nay kêu hai người đi cùng.
Đi theo đại sư không có nguy hiểm, cho dù có nguy hiểm cũng không cần lo lắng, chờ xong chuyện đại sư nói, lại cầu hai lá bùa bình an, có thể nói là hoàn mỹ!
Lạc Văn Thư nhìn hai người ngồi trong xe, nhẹ giọng chào hỏi, "Xin chào hai người."
Lạc Tinh Dữ cũng lễ phép chào hỏi theo, "Xin chào chú dì ạ."
Sau khi một lớn một nhỏ lên xe, Kim Hữu Tiền trở lại ghế lái, một đường vững vàng lái xe đến ngoại ô phía Nam.
Trên đường.
Lạc Văn Thư nghe được Tiền Tiểu Lệ nói chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, sau khi cô biết được tình huống đại khái, hơi suy nghĩ một chút, mở miệng nói, "Đoán chừng trước kia chỗ gần đó cũng đã xảy ra một tai nạn nghiêm trọng, chết không ít người, bất ngờ hình thành một mảnh quỷ vực đặc biệt."
Lúc đoàn sương mù xuất hiện, cửa quỷ vực có lẽ được mở ra.
Vợ chồng nhà họ Kim vừa khéo đụng phải, đi vào bên trong quỷ vực, mặc dù chỉ là một thời gian ngắn, nhưng vẫn bị quỷ quái bên trong quỷ vực phát hiện tập kích.