Trong nháy mắt Kim Hữu Tiền nghe được lời này, chỉ cảm thấy trái tim dừng đập hai giây.
Sau khi nghe xong nội dung phía sau, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ ---
Cảm ơn trời đất!
--- Đoạn đường cao tốc đi đến thành phố Xuân Sơn bỗng nhiên xuất hiện đoàn sương mù, tạo thành một tai nạn giao thông đặc biệt lớn, trước mắt, đã có bốn người chết, rất nhiều người bị trọng thương.
Mà vợ chồng Kim Bình An và Tiền Tiểu Lệ cũng bị cuốn vào trận tai nạn xe cộ này, đụng vào vách núi bên cạnh, xe bị biến dạng nghiêm trọng nhưng kỳ tích là, người bên trong gần như không bị thương, chẳng qua chỉ là hôn mê, trước mắt đã được đưa đến bệnh viện gần đó.
Vốn dĩ Kim Hữu Tiền còn có một chút buồn ngủ, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, mặc quần áo vài, gọi tài xế lái thẳng đến bệnh viện.
Cậu ta không dám tự mình lái xe, hơn nữa tâm trạng lúc này không thích hợp lái xe, mặc dù trong điện thoại nói ba mẹ không sao, nhưng không chính mắt nhìn thấy, vẫn luôn không có cách nào yên tâm được.
Chỗ bệnh viện của vợ chồng nhà họ Kim cũng không tính quá xa thành phố Xuân Sơn, nhưng bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, con đường tạm thời bị phong tỏa, cần đi đường vòng, cho nên Kim Hữu Tiền phí gần 1 giờ đồng hồ mới đến được mục tiêu.
Lúc cậu ta vội vàng chạy đến phòng bệnh, vợ chồng hai người đã tỉnh lại.
Cậu ta tỉ mỉ quan sát ba mẹ một lát, thấy đúng là chỉ bị trầy da chút xíu, hơn nữa đã được bôi thuốc, rốt cuộc cũng không còn hoảng sợ như lúc trước nữa.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Cậu ta nói xong câu này, phát hiện vẻ mặt của ba mẹ không đúng lắm, nhất thời lại căng thẳng, vội vàng dò hỏi, "Ba, mẹ, hai người sao vậy, là khó chịu chỗ nào sao? Có muốn gọi bác sĩ đến không?"
Kim Bình An lắc đầu một cái: "Không sao, vẫn khỏe, không có khó chịu chỗ nào."
"Vậy vẻ mặt của hai người là muốn hù dọa con à?"
"Chỉ là có chút chuyện..."
Kim Bình An vừa nói vừa đưa tay kéo sợi chỉ đỏ đeo trên cổ ra ngoài.
Kim Hữu Tiền nhìn theo, chỉ thấy chỉ có một sợi chỉ đỏ, bùa bình an được gấp hành hình tam giác treo phía trên đã không còn.
Nhất thời sắc mặt cậu ta thay đổi, cẩn thận hỏi, "Ba, là ba tháo bùa bình an đánh lừa con, hay là...?"
Kim Bình An nghe vậy, hơi liếc nhìn con trai một chút, "Ở trong mắt con, ba chính là người như vậy sao?"
Lại thấy Kim Hữu Tiền do dự, chậm rãi gật đầu một cái.
Nhất thời Kim Bình An thật muốn cho thằng nhóc nhà mình một quyền, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nhịn, "Không có, ba mẹ vẫn luôn mang bên người, là chính nó biến mất."
"Trước đó, lúc ở trên đường cao tốc, xảy ra một chút chuyện... về nhà lại nói với con,"
Vợ chồng hai người không bị thương gì, có thể lập tức xuất viện, ngồi trên xe Kim Hữu Tiền, cùng nhau trở về thành phố Xuân Sơn.
Dọc theo đường đi, sắc mặt hai người đều không quá tốt, đặc biệt là Tiền Tiểu Lệ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có chút hoảng sợ, nửa dựa vào lòng Kim Bình An, thân thể vẫn luôn có chút phát run.
Sau khi Kim Hữu Tiền biết bùa bình an tự động biến mất, trong lòng đã có suy đoán, nhưng cũng nhịn không hỏi, bởi vì tài xế lái xe là một người khác, tài xế anh Văn vào sinh ra tử với cậu ta lúc trước đã xin nghỉ về nhà, loại chuyện này ít người biết sẽ tốt hơn.
Lúc một nhà ba người trở về Xuân Sơn, thời gian đã hơn 1 giờ sáng.
Vào thư phòng lầu hai, sau khi khóa cửa lại, Kim Bình An mới nói chuyện xảy ra trên đường cao tốc.
"... Lúc ấy ba cũng không suy nghĩ nhiều, sử dụng mấy biện pháp tránh nguy hiểm, sau đó lái vào trong sương mù..."
"... Khi đó đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai ba, chỉ dẫn cho ba làm thế nào..."
"... Thứ đó ngày càng trở nên nhiều hơn, trong đầu ba không suy nghĩ được cái gì cả..."
"Lúc tỉnh lại thì đã ở bệnh viện rồi." Lúc Kim Bình An nói chuyện, nhớ lại chuyện trải qua lúc đó, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, theo bản năng nắm chặt tay vịn ghế salon, "Vốn dĩ còn tưởng là mình nằm mơ, nhưng lần mò bùa bình an con cho, phát hiện nó đã biến mất, hỏi mẹ con, tình huống của bà ấy cũng giống như vậy..."
"Sau đó từ người ở bệnh viện ba biết được, thời gian xảy ra tai nạn, đại khái là buổi tối 10 giờ 30 phút, chính là lúc mới vừa vào trong đoàn sương mù, nhưng ba cảm giác được mình và mẹ con ở trong đó đã mấy tiếng đồng hồ..."
Kim Bình An nhìn con trai nhuộm một đầu tóc vàng nhà mình, "Bọn họ đều nói vợ chồng chúng ta thật sự là mạng lớn, gặp phải tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, chỉ là bị trầy da một chút, để cho chúng ta về nhà nhớ đi lạy Bồ tát nhiều chút..."
Kim Hữu Tiền nghe xong lời của ba, thật sự nghĩ đến mà sợ, "Cảm ơn trời đất, cảm ơn ba mẹ đã mang bùa bình an mà con đưa! Con không biết lạy Bồ tát có hữu dụng không, nhưng lần này, là bùa bình an của Lạc đại sư cứu mạng ba mẹ!"
"Thứ cào kéo cửa xe của ba, không phải ảo giác gì cả, nhất định là quỷ!" Kim Hữu Tiền nói đến chỗ này, cũng có chút tức giận, "Con nói này, những thứ đó sao cứ thích treo trên nóc xe của người ta vậy? Lần trước cũng thế..."
Cậu ta nói đến chỗ này, bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời.
Chuyện xảy ra đêm hôm đó, cậu ta suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định không nói cho người trong nhà, dù sao cũng đã qua, lại nói ra, chỉ làm cho ba mẹ hoảng sợ.
Kim Hữu Tiền vội vàng dừng lại, nhưng đã muộn, vợ chồng nhà họ Kim phát hiện chỗ không đúng, đều nhìn chằm chằm vào cậu ta.
"Tại sao dừng lại? Nói tiếp đi!" Mặc dù sắc mặt mẹ Tiền Tiểu Lệ tái nhợt, nhưng khí thế đứng đầu một nhà đã trở lại, ánh mắt vô cùng không thân thiện.
Kim Hữu Tiền theo bản năng dịch cái mông ra một chút, ngượng ngùng cười, "Không có gì..."
Còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời, Tiền Tiểu Lệ nhìn chằm chằm con trai, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Mẹ cũng không phải là đang bàn bạc với con."
Kim Hữu Tiền nghe vậy, biết không thể qua loa cho qua, nhỏ giọng kể chuyện xảy ra lúc trước.