"Ầm ---" Một tiếng vang thật lớn vang lên, có thứ gì đó đụng vào mui xe.
Mắt thường có thể thấy nóc xe có chút biến dạng.
Theo đó thân xe cũng bị đung đưa mãnh liệt.
Kim Bình An mất sức rất lớn, mới có thể làm cho xe ổn định lại.
Ông ấy không dám dừng lại, tiếp tục lái xe về phía trước.
"Tăng tốc độ." Thanh âm nhắc nhở lại vang lên.
Ông ấy không chút nghỉ ngợi, trực tiếp làm theo, đạp chân ga gần như lút cán.
Gió gào thét xuyên qua cửa kiếng xe chưa đóng, tóc của Kim Bình An bị thổi dựng thẳng lên, đồng thời trong xe phát ra tiếng ông ông, đâm vào lỗ tai.
Lúc này ông ấy mới phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa kiếng xe lên.
Mà Tiền Tiểu Lệ ở bên ghế cạnh tài xế, đã sợ đến mức không phát ra tiếng, sắc mặt tái nhợt, không thấy một chút máu, cả người không có chút sức, thân thể xụi lơ, nếu không phải còn có dây an toàn, đã trực tiếp tụt xuống ghế rồi.
Bỗng nhiên, bên tai bà ấy vang lên một giọng nói, "Kề lá bùa lên mui xe."
Trong nháy mắt, bà ấy không biết dũng khí và khí lực đến từ đâu, cố gắng đứng dậy, nắm lấy lá bùa trên cổ, đặt lên nóc xe đã bị ép cho biến dạng.
Một tiếng thét chói tai thống khổ vang lên, xuyên qua tiếng gió gào thét, chui vào cửa xe đóng chặc, lại đi xa trong nháy mắt.
Sức nóng của bùa bình an được giảm xuống một chút.
Vợ chồng hai người đã biết đại khái, đây là bởi vì đã cách xa vật kia.
Bọn họ cũng không dám thả lỏng, vẫn tập trung tinh thần chờ đợi.
Quả nhiên không bao lâu, thứ kia lại tấn công đến.
"Ầm ----"
"Ầm rầm ----"
Lúc này, không chỉ có nóc xe, ngay cả đuôi xe cũng có.
Thứ đáng sợ đó, không chỉ có một!
Ý thức được chuyện này, trái tim Kim Bình An trầm xuống.
Mà giọng nói nhắc nhở lại vang lên lần nữa, "Tiếp tục đi về phía trước, đừng có dừng lại."
Kim Bình An đã chết lặng, sợ hãi làm theo.
Ở bên cạnh tình huống của Kim Tiểu Lệ cũng gần như vậy.
Xe vẫn không dừng lại, thứ vây lại ngày càng nhiều.
Một cái, hai cái, ba cái.
Nóc xe, đuôi xe, nắp động cơ...
Sau cùng, gần như Kim Bình An không nhìn thấy con đường ở phía trước nữa, toàn lái xe dựa vào cảm giác.
Cũng không biết lái xe bao lâu, ông ấy nghe được giọng nói kia vang lên, "Có thể dừng lại rồi."
Kim Bình An cảm giác trạng thái tinh thần của mình đã đến cực hạn, hoảng sợ mệt mỏi lên đến đỉnh điểm, nhưng vẫn kiên trì, từ từ giảm tốc độ xe, lái xe đến đến làn đường ứng phó khẩn cấp rồi dừng lại.
Ở bên cạnh chẳng biết lúc nào Tiền Tiểu Lệ đã hôn mê.
Kim Bình An chật vật di chuyển vô lăng, sau đó vươn tay nắm lấy tay vợ, nắm thật chặt, rồi sau đó cũng chậm rãi khép lại mí mắt nặng nề.
Hình ảnh cuối cùng mà ông ấy nhìn thấy, vốn dĩ sương mù dày đặc xung quanh đều nhanh chóng tản đi, cảnh vật xung quanh cũng dần dần hiện ra.
Ý thức của Kim Bình An chìm vào trong bóng tối vô biên, nhưng hình như còn có chút thanh tỉnh.
Vì vậy nghe được các loại âm thanh xung quanh.
Tiếng va chạm.
Tiếng thét chói tai.
Tiếng kêu khóc.
Trộn lẫn vào nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, ông ấy nghe được tiếng báo động.
"... Trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ... Xe cứu thương, nhanh gọi xe cứu thương..."
"... Đã chết..."
"... Bên này còn có người sống, nhanh đến đây..."
Những âm thanh này giống như vang lên bên tai, ngay sau đó ông ấy nghe được tiếng mở cửa xe.
"... Hình như không nghiêm trọng lắm...
"Cẩn thận một chút..."
Hình như thân thể bị người ta di chuyển, cuối cùng ý thức của ông ấy cũng hoàn toàn rơi vào hôn mê
Một đêm này Kim Hữu Tiền ngủ không được yên ổn.
Buổi chiều sau khi ăn cơm xong với bạn, trở về nhà thật sớm, muốn đột kích kiểm tra ba và mẹ có mang bùa bình an mà cậu ta đưa cho hay không.
Kết quả nhào hụt.
Dì giúp việc nói cho Kim Hữu Tiền, ba mẹ đã đi ra ngoài uống rượu mừng, trái lại về hôm nay nhưng sẽ rất khuya.
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, Kim Hữu Tiền dứt khoát ở nhà chờ.
Mà cái chờ này, chờ cho đến khi cậu ta ngủ, còn mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ có một cây đại thụ, trên ngọn cây có một con hỉ thước, vẫn luôn kêu ríu rít.
Có chút ồn ào.
Chẳng qua Kim Hữu Tiền lười đuổi nó, thích kêu thì kêu đi, lại không để cậu ta thiếu miếng thịt nào.
Cậu ta nghĩ như vậy, chỉ thấy chim hỉ thước bỗng nhiên biến thành một con quạ đen, hơn nữa không biết từ chỗ nào, có rất nhiều quạ đen bay đến, một con hai con ba con.... Quá nhiều không đếm hết được, rậm rạp chằng chịt đậu trên cây đại thụ, tiếng kêu cũng biến thành thê lương, rất thổng khổ.
Bọn nó giống như bị phát điên, dùng miệng mổ, dùng móng vuốt cào đại thu dưới chân.
Mà đại thụ cũng bắt đầu không được bình thường, lại biết chạy trốn, còn chạy rất nhanh.
Kim Hữu Tiền cảm thấy giấc mộng này thật là thú vị, định đi tới gần nhìn xem một chút.
Bỗng nhiên, cậu ta nhìn thấy bên trong cây đại thụ hình như có giấu hai người, cẩn thận nhìn kỹ lại, là ba Kim Bình An và mẹ Tiền Tiểu Lệ của mình!
Má nó!
Kim Hữu Tiền lập tức bị dọa tỉnh lại.
Lấy điện thoại ra nhìn thời gian một chút, đã là buổi tối hơn 10 giờ gần 11 giờ.
Lại hỏi dì giúp việc, ba mẹ còn chưa trở về.
Chỉ là một giấc mộng mà thôi, đúng là có quỷ dị một chút, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên... Cái rắm!
Kim Hữu Tiền quyết định bỏ qua chuyện đột kích kiểm tra trước đó đã định, trực tiếp gọi điện cho cho mẹ Tiền Tiểu Lệ, cơ bản mẹ đều ngồi ở ghế phó lại, không ảnh hưởng đến chuyện nghe điện thoại.
Đô... Đô... Đô...
Điện thoại vang lên một lúc lâu không có người nhận, dần dần Kim Hữu Tiền có chút lo lắng, đang chụp bị cúp máy gọi lại lần nữa, bỗng nhiên được kết nối.
"Trời ơi, cuối cùng mẹ cũng nghe máy rồi, con..."
Cậu ta mới vừa nói đến chỗ này, ý thức được chỗ không đúng, ở bên kia tiếng còi xe cảnh sát chói tai giống như vang lên sát bên tai.
cùng lúc đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ, "Xin hỏi là người thân của chủ nhân điện thoại này sao? Tôi là..."