Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 119

Chương 119 -
Chương 119 -

"Đúng, là thành phố Ngọc Hồ ở tỉnh Lân, gần với Xuân Sơn." Kim Hữu Tiền trả lời.

"Cách gần hơn nữa cũng không phải ở Xuân Sơn, đó là địa bàn của người khác, phải thêm tiền." Lạc Văn Thư nói, "Nếu như có chuyện, nhìn vào tình huống mà quyết định, ít nhất năm mười ngàn tệ, không có chuyện gì cũng phải trả tiền đi đường 8888 tệ, cậu nói với người bạn đó đi, nếu không có vấn đề, gửi địa chỉ cụ thể qua, chờ tôi giải quyết chuyện trong tay, lại đến nhìn thử."

Lời này của Lạc Văn Thư cũng không phải là nói bậy.

Xuân Sơn là địa bàn của Tạ Phỉ, tất cả dị loại đều thuộc quản lý của anh.

Lạc Văn Thư và anh đã tiếp xúc nhiều lần, hơn nữa Lạc Tinh Dữ còn là cấp dưới của anh, cho nên bên trong địa giới Xuân Sơn, lúc cô làm việc, gần như không cần cố kỵ gì cả.

Chỉ khi ra khỏi địa giới Xuân sơn, vậy thì là địa bàn của người khác.

Vì giảm bớt phiền phức không cần thiết, trước khi đi Lạc Văn Thư còn phải nói một tiếng với Tạ Phỉ, lấy thủ lệnh.

"Không thành vấn đề, để tôi nói với cậu ấy." Sau khi Kim Hữu Tiền nói xong lời này, đang chuẩn bị cúp máy không quấy rầy Lạc Văn Thư làm việc, kết quả còn chưa mờ miệng, bỗng nhiên nghe được tiếng Lạc Tinh Dữ vang lên trong điện thoại.

"Mẹ, sương mù nổi lên rồi."

Kim Hữu Tiền nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Nếu là lúc trước, nghe được lời này, cậu ta hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, nhưng hai ngày trước ba và mẹ mới ở bên trong sương mỳ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cho nên dẫn đến lúc này cậu ta rất nhạy cảm.

"Đại sư, làm phiền hỏi một chút, bây giờ đại sư đang ở đâu?" Kim Hữu Tiền cẩn thận hỏi.

Ở bên chỗ Lạc Văn Thư, thật ra hoàn cảnh rất ồn ào, tiếng gió rất lớn, trừ cái này cũng không có âm thanh nào khác.

Lúc đầu Kim Hữu Tiền cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ cẩn thận, có cảm giác như đại sư đang ở chỗ hoang vu nào đó.

"Đang ở đoạn đường xảy ra tai nạn xe cộ lúc trước, xem thử quỷ vực chỗ này một chút." Lạc Văn Thư nói, "Bên cậu có kết quả, gửi tin nhắn là được."

Sau đó định cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được tiếng gọi của Kim Hữu Tiền đầu bên kia, "Đại sư chờ một chút! Đừng cúp máy!"

"Sao vậy?"

"Đại sư, chờ chút nữa đi vào bên trong, nếu như đụng phải cái thứ xấu xa hù dọa ba mẹ tôi đêm hôm đó, có thể dạy dỗ nó một trận hay không? Tôi ra hai chục ngàn tệ, hoặc là đại sư có thể ra giá." Đầu bên kia điện thoại, vang lên tiếng cắn răng nghiếng lợi của cậu ta.

Ba của cậu ta thì thôi, nhưng mẹ Tiền Tiểu Lệ, cho tới bây giờ lá gan đều rất nhỏ, đêm hôm đó bị dọa sợ, sau đó lại bởi vì không mua được bùa bình an, cả ngày đều ở trong nhà, không dám đi chỗ nào cả, thật sự làm cho Kim Hữu Tiền có chút đau lòng.

Lạc Văn Thư nghe vậy, hơi nguy nghĩ, cảm thấy thứ đặc biệt Kim Hữu Tiền muốn tìm vẫn rất nổi bậc, hơn nữa cũng là chuyện thuận tay, vì vậy đồng ý, "Được."

Sau đó thì cúp điện thoại.

Lạc Văn Thư nhìn xuống phía dưới.

Trên đường cao tốc, đoàn sương mù lại nổi lên.

Xa xa có một chiếc xe hơi màu đỏ lái đến, hiển nhiên cũng phát hiện sương mù, tốc độ xe chậm lại, cũng mở đèn ra, cuối cùng dừng lại trên đường xe ứng phó nhu cầu bức thiết.

Đoán chừng là kiêng kỵ tai nạn xe cộ mới vừa xảy ra không bao lâu, không dám tiến vào, nhìn bộ dạng này là đã gọi điện thoại giúp đỡ.

Lạc Văn Thư thu hồi tầm mắt, dắt tay Lạc Tinh Dữ, đi vào bên trong sương mù.

Rất nhanh, bóng người một lớn một nhỏ đã biến mất

---

Hạ Tình dùng gần một giờ, mới xử lý xong công việc tạm thời bị giao xuống, chỉ cảm thấy nhức đầu, mắt có chút đau.

Cả người cô ấy ngồi tê liệt trên ghế trước bàn máy tính, đầu óc trống rỗng mấy giây, chợt nhớ đến chuyện trước đó mình nhờ Kim Hữu Tiền giúp đỡ, vì vậy lập tức giãy giụa ngồi dậy, đi lấy điện thoại đặt trên bàn sách.

Sau khi mở màn hình, giải khóa, đã thấy tin nhắn trả lời của Kim Hữu Tiền.

Giá bắt đầu năm mười ngàn tệ, tăng thêm ba mươi ngàn tệ so với trước, cái này cũng không có chuyện gì, dù sao giá Kim Hữu Tiền nói là giá mà cậu ta đoán.

Trái lại là phí đi đường 8888 tệ, làm cho Hạ Tình có chút ngoài ý muốn, bởi vì chỗ thành phố Ngọc Hồ của cô ấy ở cách không xa Xuân Sơn, ngồi tàu cao tốc cũng chỉ mấy hơn hai giờ, coi như thuê cả một chiếc xe đi đến, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Chẳng qua rất nhanh Hạ Tình đã bình thường lại, đó chính là đại sư có bản lĩnh thật sự, vốn dĩ không thể lấy tiêu chuẩn người bình thường để suy nghĩ được.

Hơn nữa đại sư nói, tối nay có thể đến, nói riêng về hiệu suất, cũng rất đáng với giá tiền.

Cô trả lời tin nhắn của Kim Hữu Tiền.

Chờ đợi ngày nắng: Tiền không thành vấn đề, vất vả rồi.

Sau đó gửi địa chỉ cho Kim Hữu Tiền, lại suy nghĩ một chút, lại mở chia sẻ vị trí đi.

Sau đó thoát ra khỏi Wechat, nhưng lúc đi vào xem thử có tin nhắn trả lời hay không, cô ấy phát hiện tin nhắn địa chỉ kia không gửi được, chia sẻ vị trí cũng thất bại.

Hạ Tình cũng không suy nghĩ nhiều, lại nhấn rồi gửi.

Chỉ thấy hai cái tin nhắn này xuất hiện một cái vòng mờ xoay rồi xoay, cuối cùng biến thành một dấu than chấm đỏ, nhắc nhở tin nhắn không gửi thành công.

Hạ Tình hơi nhíu mày, nhấn quay lại giao diện Wechat, chỉ thấy phía trên điện thoại có dấu chấm than màu trắng trên biểu tượng tín hiệu, nhắc nhở không thể kết nối mạng được.

"Wifi xảy ra vấn đề sao?" Hạ Tình suy nghĩ trong lòng, định dùng 4G, rồi sau đó phát hiện điện thoại lại không có tín hiệu!

Sao có thể?

Hạ Tình nhíu mày thật chặt, cô ấy ở chỗ này hơn nửa năm, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện chuyện này.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được từng tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.

Hạ Tình đứng dậy đi đến phòng khách, đến bên cạnh cửa, qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, không thấy người ở bên ngoài.

Cô ấy còn đang suy nghĩ trong lòng là shipper hoặc là tìm người ấn sai chuông cửa, vì vậy xoay người chuẩn bị rời đi.

Bình Luận (0)
Comment