Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 120

Chương 120 -
Chương 120 -

Kết quả tiếng chuông cửa lại vang lên.

Lúc này Hạ Tình có chút tức giận, quay người lại, muốn xem rốt cuộc là ai đùa dai, kết quả từ mắt mèo nhìn ra, vẫn không nhìn thấy người.

Chỗ Hạ Tình ở là nhà có thang máy, hai lầu bốn cửa, hai bên cửa của hành lang, vị trí cô ấy gắn mắt mèo, đều có thể nhìn tất cả khu vực bên ngoài cửa.

Chuông cửa vẫn vang lên, nhưng ngoài cửa lại không nhìn thấy một bóng người.

Loại chuyện này, cũng có thể nói là chuông cửa bị hư.

Nhưng trong nhà đột nhiên lại mất mạng và tín hiệu di động, Hạ Tình bắt đầu cảm thấy không đúng, thân thể hơi run rẩy không khống chế được, chỉ cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, dọc theo mạch máu, trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể.

Hạ Tình bị dọa lui về phía sau mấy bước, phần lưng đụng phải tay nắm tủ ở chỗ huyền quan, có chút đau, nhưng cô ấy không để ý đến.

Làm thế nào đây, làm thế nào đây...

Lúc này toàn bộ đầu óc của Hạ Tình đều là sợ hãi, có chút suy nghĩ chậm chạp, trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn qua mắt mèo, lại không nhìn thấy ai.

Khóa trái cửa.

Hạ Tình vất vả lắm mới nghĩ được chuyện này, run rẩy vươn tay muốn khóa cửa, lại nghĩ đến mỗi lần về nhà cô ấy đều khóa trái cửa rồi.

Vì vậy lại nhanh chóng rút tay về.

Lúc này tiếng chuông cửa đã ngừng lại.

Nhưng không đợi Hạ Tình thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên có tiếng rắc rắc nhỏ từ khóa cửa ngoài truyền đến, giống như... Có người đang thử mở khóa!

Trong nháy mắt Hạ Tình càng hoảng sợ hơn, trong đầu điên cuồng nhớ lại mấy video phòng nguy hiểm ở một mình đã xem trên mạng.

Chìa khóa... Chìa khóa...

Tay cô ấy run rẩy, lấy chìa khóa trong tủ đặt ở huyền quan, cắm vào trong ổ khóa cửa.

Nhưng bởi vì tay quá run, lầu thứ hai mới cắm vào được ổ khóa.

Hạ Tình có thể rõ ràng cảm nhận được, bên trong ổ khóa hình như có vật gì đó, lúc cô ấy cắm chìa khóa vào, giống như đang đối kháng với một cổ lực lượng vô hình nào đó, mất rất nhiều sức, mới hoàn toàn cắm chìa khóa vào, lại hơi xoay chìa khóa một vòng.

Rốt cuộc, cái tiếng rắc rắc kia cũng biến mất.

Hạ Tình đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại chợt nhớ đến, cửa sổ của thư phòng, phòng bếp, phòng vệ sinh đều mở.

Cô ấy ở lầu 12, dưới tình huống bình thường, mấy chuyện đóng cửa sổ này không cần lo lắng, nhưng tình huống bây giờ thật sự không bình thường.

Hạ Tình theo bản năng muốn đi đóng kín cửa sổ, nhưng trực giác nói cho cô ấy biết, không kịp nữa rồi, nhanh trốn đi.

Phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh là liên thông, cửa sổ thư phòng lại mở, chỗ núp duy nhất chính là phòng ngủ.

Hạ Tình bộc phát ra tốc độ trước nay chưa từng có, chạy về phòng ngủ, động thời rút chìa khóa trên cửa phòng ngủ, đóng cửa, cắm chìa khóa vào ổ khóa khóa cửa lại, làm liền một mạch.

Mà gần như sau khi cửa vừa mới đóng không được hai giây, cô ấy cảm giác có vật gì đó hung hăng đụng vào, ngay sau đó khóa cửa chuyển động, cho người ta một loại cảm giác vô cùng nóng nảy, sau khi chuyển động nhiều lần, hình như ý thức được không mở ra, lập tức dừng lại.

Từ nhỏ đến lớn, không thể nói Hạ Tình luôn thuận buồn xuôi gió, nhưng ít ra chưa từng gặp qua chuyện gì nguy hiểm, chứ đừng nói đến chuyện nguy hiểm không được bình thường này.

Cô ấy không biết rốt cuộc thứ ở bên ngoài ấn chuông cửa và thứ đụng vào cửa phòng ngủ rốt cuộc là gì, cũng bởi vì không biết, cho nên mới càng đáng sợ.

Giờ phút này sắc mặt của cô ấy rất tái nhợt, cả người run rẩy, nước mắt không khống chế được chảy xuống, lại không dám khóc thành tiếng.

Thân thể co ro dán vào cuối giường, được ánh đèn màu ấm bao phủ, nhưng hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên, cô ấy nghe được tiếng gõ, là từ cửa sổ phòng ngủ truyền đến.

Đây là tầng mười hai, bên ngoài cửa sổ phòng ngủ không có bất kỳ chỗ đặt chân nào.

Rèm cửa sổ không kéo, chỉ có một màn cửa sổ màu trắng ánh sáng có thể chiếu vào nhưng không nhìn thấy được bóng dáng người, hơn nữa màn cửa theo kiểu gập uốn, hoàn toàn không nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài.

Hạ Tình càng run rẩy lợi hại hơn, cắn đôi môi trắng bệch.

"Cốc... Cốc... Cốc..." Không biết là thứ gì, vẫn đang gõ vào cửa sổ thủy tinh.

Từng chút một, giống như đập vào thần kinh đang yếu ớt của Hạ Tình, nháy mắt cô ấy càng sợ hãi.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên ngoài cửa sổ, "Ngày hôm qua không phải cô tìm tôi sao? Sao lúc này tôi đến tìm, cô lại trốn chứ?"

Hạ Tình nghe được tiếng này, lập tức thân thể cứng đờ lại.

Giọng nói này...

Là giọng nói của Chu Miểu!

Cô ấy sẽ không nhận sai!

Còn có tin tức được tiết lộ bên trong lời này...

Trong đầu Hạ Tình, hiện ra bóng người nhìn thấy ở quán cà phê chiều hôm qua.

Trong nháy mắt, không biết cô ấy lấy dũng khí từ chỗ nào, đứng dậy, từng bước đi về phía cửa sổ, đưa tay ra, chậm rãi kéo màn cửa màu trắng.

Cô ấy thấy, một bóng người lơ lửng bên ngoài cửa sổ tầng 12, gương mặt đó, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Bình Luận (0)
Comment