Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 121

Chương 121 -
Chương 121 -

Bên trong quỷ vực đường cao tốc.

Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ, trước sau bắt được mười bảy oan hồn, trong đó bao gồm có quỷ hồn bị đè dẹp mà Kim Hữu Tiền nhờ chăm sóc đặc biệt.

Đúng là lớn lên rất xấu xí.

Lạc Văn Thư dùng dây thừng biến từ bùa chú, trói hết những oan hồn này lại, giao vào trong tay Lạc Tinh Dữ, để cho cậu bé kéo đi.

Mà cái thứ xấu xí kia, thì bị dỡ ra rất nhiều mảnh, xuyên trên sợi dây, phân tán rải rác giữa những quỷ hồn khác.

Lạc Văn Thư lấy điện thoại di động chụp một bức hình.

Dưới tình huống bình thường, dụng cụ của loài người, không có cách nào chụp được quỷ hồn, cần dùng một chút thủ đoạn đặc biệt.

Mà chuyện này đối với Lạc Văn Thư không có vấn đề gì.

Trong hình, Lạc Tinh Dữ phối hợp giơ chữ V lên, rất đáng yêu, ở phía sau cậu bé là một chuỗi oan hồn có hình dạng vô cùng kỳ quái, hoàn toàn không phải phong cách bình thường.

Tấm hình này, trị giá hai mươi ngàn tệ.

"Còn có một quỷ hồn cuối cùng." Lạc Văn Thư có thể cảm giác được.

Chỗ quỷ vực này tương đối đặc biệt, do oán niệm và không cam lòng của người bị mất mạng trong tai nạn xe cộ, năm tháng trôi qua, ngưng kết tạo thành.

Trong này có rất nhiều oan hồn, nhưng đều rất nhỏ yếu, không có vực chủ.

Vì vậy cho dù là người có tu vi không đặc biệt cao cường, cũng có thể dễ dàng thăm dò được tình huống bên trong đó.

Quỷ hồn cuối cùng, lúc mới vừa bắt đầu lởn vởn bên bờ quỷ vực, cũng không biết đang làm gì.

Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ, rất nhanh đã tìm được.

Đó là một quỷ hồn không đầu, giống như một con ruồi mất phương hướng, vòng tới vòng lui, sờ tới sờ lui ở chỗ đó, đang tìm kiếm đầu của mình.

Lạc Văn Thư đoán, có lẽ lúc tai nạn xe cộ đầu của quỷ hồn này bị cắt bay vào rừng núi bên ngoài đường cao tốc, vì vẫn không tìm được đầu, sinh ra oán niệm, ở lại nhân gian không chịu rời đi.

Cô giơ tay làm pháp quyết, bắt lấy quỷ hồn này, nặn thành một viên hồn châu nho nhỏ, tạm thời bỏ vào trâm bạc trên đầu, nhìn giống như chỉ là một viên ngọc được khảm vào trên cây trâm mà thôi.

Oan hồn cuối cùng bị bắt, quỷ vực tồn tại không biết bao nhiêu năm ở chỗ này, cũng bắt đầu biến mất, đoàn sương mù bao phủ đường cao tốc, cũng từ từ tản ra.

Lần nữa trở về nhân gian, trong nháy mắt điện thoại của Lạc Tinh Dữ vang lên, là tiếng nhắc nhở tin nhắn của Wechat.

Cậu bé nhìn một chút, đều là tin nhắn do Kim Hữu Tiền gửi đến.

Cậu ta nói Hạ Tình không có ý kiến gì với mức lệ phí tiêu chuẩn, nhưng còn chưa gửi địa chỉ đến, cậu ta có gửi tin nhắn qua hỏi, nhưng còn chưa nhận được câu trả lời.

Có chút tiền: Sau đó tôi lại gọi điện thoại, nhưng đầu bên kia lại vang lên nhắc nhở không liên lạc được.

Có chút tiền: Tôi vẫn luôn gọi, tiếng nhắc nhở cũng luôn vang lên, tôi cảm thấy tình huống không đúng lắm.

Có chút tiền: Tôi tìm bạn bè lúc trước, đã hỏi được địa chỉ của Hạ Tình, đại sư, có thể nhờ cô đi trước xem thử một chút không?

Tin nhắn mới nhất, gửi từ năm phút trước.

Lạc Văn Thư cầm điện thoại của Lạc Tinh Dữ, trả lời tin nhắn.

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Gửi địa chỉ qua đây, lập tức đi đến.

Rồi sau đó cô cầm ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian của Lạc Tinh Dữ, mở quỷ môn ra.

Lúc này khác với lúc trước, cô vận dụng lực lượng đặc biệt.

Gió lạnh thổi đến, qủy môn hiện ra.

Một bóng dáng thon dài, từ bên trong đi ra.

Chính là Tạ Phỉ.

Anh vẫn mặc trường sam màu trắng, nhưng đã đổi kiểu dáng rồi.

"Kêu ta có chuyện gì?" Tạ Phỉ mở miệng, giọng nói mát lạnh dễ nghe.

Lạc Văn Thư chỉ vào một chuỗi oan hồn Lạc Tinh Dữ nắm kéo ở trong tay, lại lấy hồn châu trên cây trâm xuống, "Tổng cộng có 17.5 quỷ hồn, đầu của nửa quỷ hồn còn lại đoán chừng rớt xung quanh rừng núi chỗ này..."

Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa cùng Lạc Tinh Dữ đưa vật trong tay cho Tạ Phỉ.

"Hai người chúng tôi phải đi đến thành phố Ngọc Hồ ở bên cạnh cứu người, làm phiền đại nhân cho một thủ lệnh, lỡ như gặp quỷ sai U Minh bên kia, cũng có thể giao tiếp tốt một chút."

Tạ Phỉ nghe vậy, nhìn chằm chằm Lạc Văn Thư mấy giây, thấy bộ dạng vô cùng thản nhiên, không cảm thấy chỗ nào không đúng của cô, anh mở miệng nói, "Ý của cô là, để cho ta giúp tìm cái đầu kia?"

Lạc Văn Thư nở nụ cười, "Tôi biết loại chuyện nhỏ này làm phiền Tạ đại nhân không tốt lắm, nhưng không phải bây giờ tôi đang vội cứu người sao..."

Tạ Phỉ không nói lời nào, bình tĩnh nhìn cô.

"Tôi biết có một chỗ có chút dị thường, chờ trở về sẽ dẫn đại nhân đi xem, được không?" Lạc Văn Thư nói điều kiện.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Tạ Phỉ chậm rãi gật đầu, đôi tay thon dài nhận viên hồn châu từ tay của cô, đồng thời vẽ một con dấu đặc thù trên hư không, ấn vào lòng bàn tay của cô.

Rồi sau đó anh vung tay áo, chuỗi quỷ hồn trong tay Lạc Tinh Dữ đã bị một trận gió lạnh lẽo cuốn lên, thổi vào quỷ môn, ngay sau đó một luồng khí tức đặc biệt, đi vào bên trong ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian của Lạc Tinh Dữ.

Làm xong những chuyện này, cuối cùng Tạ Phỉ nhìn cô một cái, rồi tiến vào trong quỷ môn.

Nhìn quỷ môn kia biến mất, Lạc Văn Thư mới nhỏ giọng chê bai, "Thật nhỏ mọn."

Sau đó cô cúi đầu nhìn địa chỉ mà Kim Hữu Tiền gửi trên điện thoại, lại mở bản đồ lên, sau khi so sánh địa hình một chút, lại mở quỷ môn, dắt Lạc Tinh Dữ đi vào.

Ở đáy của sườn núi bên cạnh đường cao tốc, Tạ Phỉ cảm giác được lực lượng U Minh xuất hiện rồi biến mất, trong đáy mắt tràn ngập sự bình tĩnh.

---

Bình Luận (0)
Comment