Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 122

Chương 122 -
Chương 122 -

Quái vật có gương mặt giống như đúc Chu Miểu đang trôi lơ lửng ở bên ngoài cửa sổ.

Ngón tay thon nhỏ được làm móng vô cùng xinh đẹp, nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ thủy tinh.

Nó cong môi nở một nụ cười vô cùng quỷ dị nói chuyện với Hạ Tình.

"Quả nhiên cô biết gương mặt này."

"Ta nhớ, hình như cô gái đó tên là Chu... Chu Miểu, đúng không? Gương mặt này thật sự rất xinh đẹp, sau khi ta lấy được nó, dùng mấy năm, cũng vẫn rất thích..."

Nó nói đến chỗ này, bỗng nhiên giọng nói trở nên âm u, "Cô xuất hiện, quấy rầy chuyện tốt của ta!"

Lực đạo tay gõ vào cửa thủy tinh ngày càng mạnh.

Theo ngón tay của nó rơi xuống, Hạ Tình có thể rõ ràng thấy được, trên mặt kính thủy tinh thật dày, xuất hiện một khe nứt.

Trên mặt quái vật ngoài cửa sổ, là nụ cười làm cho người ta nổi da gà.

"Ta đúng là tốn không ít thời gian, mới tìm được cô..."

"Mở cửa đi, ta bảo đảm sẽ cho cô một cái chết sảng khoái, không cảm nhận được một chút đau đớn nào!" Nó vừa nói chuyện vừa gõ mạnh một cái, trong nháy mắt mặt thủy tinh đã thêm hai vết nứt.

"Ta nói cho cô, trốn ở bên trong cũng không có ích lợi gì đâu, chỉ có thể để cho cô chết chậm một chút mà thôi...Nếu như chờ ta tự đánh nát cái kính thủy tinh này đi vào, cô sẽ sống không bằng chết!"

"Ta sẽ dùng móng tay, cào từng vết lên mặt của cô, cho đến khi nó nát bét!"

"Sau đó sẽ móc mắt cô, bóp vỡ nó!"

"Còn có lỗ mũi của cô, miệng của cô... Ta sẽ xé cả người cô thành mảnh vụn!"

Dưới sự sợ hãi cùng cực, cả người Hạ Tình đều không có một chút sức lực nào, tê liệt ngã xuống thảm trải trên đất, dựa vào mép giường, mới không ngã hoàn toàn xuống.

Cô ấy không nghi ngờ những lời này của quái vật ngoài cửa sổ, cũng chính vì vậy, mới càng thêm tuyệt vọng và sợ hãi.

Không có mạng, không có tín hiệu di động, ngay cả chuyện cầu cứu cô ấy cũng không làm được.

Cô ấy thử hét to, nhưng có lẽ vì giọng nói của cô ấy không đủ lớn, cũng có thể là bị phòng ngủ ngăn lại, không ai nghe được, cũng không có ai đến cứu cô ấy.

Khe hở trên cửa sổ thủy tinh ngày càng lớn, hình như Hạ Tình cũng thấy được tử vong đang đến rất gần mình.

"Đinh đông..."

Bỗng nhiên, cô ấy nghe được một âm thanh, vang lên ngay bên cạnh.

Là tiếng nhắc nhở tin nhắn Wechat.

Giờ phút này đầu óc của Hạ Tình đã trống rỗng, thậm chí cô ấy không nghĩ đến, tại sao không có mạng không có tín hiệu lại có thể nhận được tin nhắn Wechat.

Chẳng qua cô ấy chỉ theo bản năng nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.

Vì có tin nhắn đến nên màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn Wechat đến từ Kim Hữu Tiền.

Có chút tiền: Hạ Tình, mở cửa, đại sư đã đến ngoài cửa nhà cậu!

Cuối cùng Hạ Tình nhìn thấy tin nhắn này, cả người đều ngây ngẩn.

Đại sư... Đã ở ngoài cửa... nhà cô ấy?

Gần như trong nháy mắt nhìn thấy tin nhắn, cô ấy nghe được tiếng chuông cửa truyền từ bên ngoài phòng khách, cách một cửa phòng, tiếng chuông đã rất nhỏ.

Cùng lúc đó, tiếng gõ vào cửa thủy tinh cũng dừng lại.

Hạ Tình sững sờ nhìn qua, chỉ thấy quái vật trôi nổi lơ lửng bên ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, cách không nhìn về phía cửa chính bên kia.

Ngay sau đó, lập tức biến mất.

Hạ Tình sửng sốt hai giây, mới phản ứng kịp, quái vật kia, muốn đi vào từ cửa chính.

Lúc này Kim Hữu Tiền lại gửi tin nhắn Wechat đến.

Có chút tiền: Hạ Tình, cậu đừng sợ, đại sư rất lợi hại!

Hạ Tình đỡ mép giường chật vật đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã mở cửa phòng ngủ, chạy đến cửa chính ở phòng khách.

Cô ấy nhìn vào mắt mèo trên cửa chính, bóng người một lớn một nhỏ đang đứng ở cửa, một người phụ nữ mặc một cái váy dài đến đầu gối, khoác một cái áo mỏng màu xám, tóc được vén lên lỏng lẻo, nhìn vào rất dịu dàng xinh đẹp, lại có một đôi mặt vô cùng đặc biệt.

Trong nháy mắt xuyên qua mắt mèo nhìn vào đôi mắt ấy, Hạ Tình cảm giác sự sợ hãi lo lắng tận sâu trong đáy lòng dần trở nên bình tĩnh.

Hạ Tình biết, đây chính là đại sư rất lợi hại mà Kim Hữu Tiền nhắc đến.

Cô ấy vươn tay rút chìa khóa cắm trên ổ khóa ra, sau đó xoay nắm cửa không khóa trái nữa, rồi lại kéo tay nắm cửa xuống.

Nhưng lúc cô ấy lại nhìn về phía mắt mèo, thì phát hiện quái vật biến mất ngoài cửa sổ đã xuất hiện sau lưng đại sư.

Trong nháy mắt, trái tim Hạ Tinh như ngừng đập.

Nhưng động tác mở cửa trên tay lại không dừng lại.

Đầu óc cô ấy trống rỗng, đi đôi với tiếng mở cửa, cô ấy nghe được một giọng nói vô cùng bình tĩnh vang lên, "Vào đi."

Hạ Tình sửng sốt một chút.

Một bóng người khác trên hành lang cũng ngây ngẩn.

Lạc Văn Thư dắt Lạc Tinh Dữ đi vào trong cửa, cô nhìn Hạ Tình, xác nhận hỏi, "Hạ Tình, đúng không?"

Hạ Tình ngây ngẩn gật đầu.

"Kim Hữu Tiền không liên lạc được với cô, nhờ tôi tới xem một chút." Lạc Văn Thư nói xong, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, "Không phải ngươi luôn muốn đi vào sao? Tại sao lúc này lại đứng bất động?"

Đến đây, rốt cuộc Hạ Tình cũng biết, câu "Vào đi" lúc nãy là nói với quái vật kia.

Lúc đó cô ấy nhớ đại sư không có quay đầu lại, nhưng vẫn biết quái vật đến, hơn nữa giọng nói vẫn rất bình tĩnh...

Nghĩ lại những chi tiết này, bỗng nhiên Hạ Tình không cảm thấy sợ nữa.

Mà ở bên ngoài, thân ảnh kia cũng xác định được, người phụ nữ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện này đang nói chuyện với mình.

Nó trà trộn vào nhân gian mấy năm, học được không ít thứ, biết tình huống bây giờ có chút dị thường, theo lý mà nói, nó phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đảm bảo an toàn.

Nhưng nó không thể đi được.

Bình Luận (0)
Comment