Cô gái tên là Hạ Tình đã biết khuôn mặt này không phải của nó, còn có người phụ nữ và đứa bé mới đến, cũng biết.
Nó rất thích khuôn mặt này.
Nếu như buông tha cho ba người trong phòng này, rất nhanh gương mặt này sẽ bị phá hủy.
Người phụ nữ kia, chắc là một người tu hành, nhưng trên người đối phương, nó chỉ cảm nhận được một chút linh lực yếu ớt, hiển nhiên không phải là nhân vật lợi hại gì.
Nghĩ như vậy, trên mặt nó lại nở một nụ cười quỷ dị, nhấc chân đi vào cửa.
"Ầm ---"
Bỗng nhiên cánh cửa kia bị đóng lại.
Ở trong nhà, Lạc Tinh Dữ lấy khăn giấy từ trong túi áo, đưa cho Hạ Tình, "Chị ơi, lau nước mắt."
Hạ Tình không ngờ đến một đứa bé chỉ bốn năm tuổi lại có thể tri kỷ như vậy, cô ấy ngây ngẩn một chút, rồi sau đó nhận lấy khăn giấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Cảm ơn em."
Cô ấy lau nước mắt trên mặt, nhìn tình huống quỷ dị trong nhà, nhất thời không biết nói gì.
Lạc Văn Thư ngồi xuống ghế salon một người ngồi trong phòng khách, một tay chống cằm, nhìn dị loại đứng ở cửa, "Ngươi thật dám đi vào nha."
Quái vật kia nghe vậy, cười, giọng nói tràn đầy khinh thường, "Chỉ là một người tu hành chưa có kết quả gì, cũng dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ!"
Lạc Văn Thư không để ý đến sự khiêu khích của nó, quay đầu nhìn Hạ Tình, "Cô đoán không sai, thứ này không chỉ đơn giản là lớn lên giống Chu Miểu, mà là trộm tóc, mặt, giọng nói, vóc người thuộc về Chu Miểu..."
"Thứ này được gọi là mỹ nhân cốt, trên thực tế chỉ là một tên trộm, bản thể là một bộ xương khô, khi còn sống có bề ngoài xấu xí, đối với người lớn lên xinh đẹp có ác ý rất lớn, bởi vì oán niệm này quá mức mãnh liệt, sau khi chết biến thành yêu tà, thường xuyên lấy vẻ ngoài xinh đẹp của người khác để mình dùng."
"Nhưng bởi vì quy tắc hạn chế, mặc dù nó có thể đi trộm vẻ ngoài của người khác, nhưng nhất định không thể cho bất kỳ người nào biết được, cho nên bình thường sẽ chọn đi đến một nơi cách xa chỗ ở của chủ nhân bị trộm vẻ ngoài."
"Cô gặp phải thứ này, vạch trần bí mật lấy trộm vẻ ngoài của nó, cũng vì vậy dẫn đến họa sát thân. Vận may này, cũng không biết là tốt hay là không tốt."
Quái vật được gọi là mỹ nhân cốt kia, nghe được Lạc Văn Thư nói ra lai lịch của mình, không sai một chút nào, bỗng nhiên hơi căng thẳng một chút.
Chẳng qua nó lại thăm dò, vẫn chỉ là một người tu hành có chút linh lực, nhất thời yên tâm lại.
"Biết được rất nhiều nha..." Mỹ nhân cốt chế nhạo nói.
Đáng tiếc không có ích gì.
Nhưng Lạc Văn Thư cũng không để ý đến nó, tiếp tục nói chuyện với Hạ Tình, "Kim Hữu Tiền đã nói tiêu chuẩn thu lệ phí của tôi với cô rồi đúng không?"
Hạ Tình gật đầu.
Lạc Văn Thư tiếp tục nói, "Tình huống chỗ này có chút đặc biệt, cho nên sẽ có thay đổi một chút. Phí đi đường 8888 tệ này không thay đổi, còn về chuyện cứu cô một mạng, lại nhân tiện giải quyết thứ này, tôi có thể không thu tiền, nhưng có một yêu cầu, sau chuyện này cô phải đến một ngôi miếu ở ngoại ô phía nam Xuân Sơn đặt một viên đá."
"Ngoài ra còn có một lựa chọn khác, cô có thể lựa chọn muốn hay không."
"Đại sư, mời nói." Hạ Tình nghiêm túc lắng nghe.
"Tôi có thể lột vẻ ngoài bị thứ này trộm, cố gắng hết sức giữ được hình dạng vốn có, sau đó chế tạo thành một viên thuốc đặc biệt, cô có thể cầm cho về Chu Miểu ăn nó, sau đó không qua bao lâu, Chu Miểu có thể khôi phục dáng vẻ vốn có của mình."
"Chẳng qua có một chút khác biệt là, bởi vì sau khi bí mật bị khám phá, vẻ ngoài bị thứ này trộm đã bắt đầu xuất hiện thay đổi.”
"Theo thời gian, loại thay đổi này sẽ ngày càng lớn, cho nên cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định."
"Lựa chọn này, lệ phí là 88888 tệ."
Hạ Tình nghe nói như vậy, trong nháy mắt ngẩn ra, ngay sau đó kịp phản ứng lại, không do dự nói, "Tôi muốn cái này!"
Mỹ nhân cốt ở bên cạnh vốn dĩ bởi vì bị Lạc Văn Thư khinh thường mà có chút tức giận, bây giờ nghe được Lạc Văn Thư nói muốn lột lớp da mà mình thích nhất này, nhất thời không nhịn được nữa.
"Đi chết đi!" Nó hét lên một tiếng, nhào về phía Lạc Văn Thư.
Vẻ ngoài giống con người từ từ biến mất, biến thành một bộ xương khô, phần lớn xương đều là màu trắng, cái đầu và hai tay thì đã nhuộm thành màu đỏ.
"Xem ra trong mấy năm nay, ngươi hại không ít người." Vẻ mặt Lạc Văn Thư không thay đổi gì, giơ tay bắt đầu làm pháp quyết, trong nháy mắt khi bộ xương khô hai màu kia nhào đến, một đạo pháp thuật hòa lẫn linh lực đánh tới.
Chỉ thấy bộ xương khô hai màu kia nhanh chóng bị đánh cho bay ra ngoài, đập vào giàn hoa trong phòng khách.
Chậu hoa được đặt ngay ngắn trên gía, rơi xuống đất cùng với bộ xương khô kia.
Lạc Văn Thư thấy vậy, yên lặng hai giây, nói với Hạ Tình, "... Xóa số lẻ cho cô, đưa 88000 là được."
Hạ Tình: "..."
Trong chớp mắt này, cô ấy thật sự muốn quỳ xuống lạy đại sư.
Trong một góc khác của phòng khách, mỹ nhân cốt bị dính đầy đất và hoa rốt cuộc ý thức được tình huống không đúng, chỉ mới một chiêu, nó còn chưa mò ra được thực lực của đối phương đã bị đánh bay ra ngoài.
Nó không chút do dự, xoay người định chạy trốn từ cửa sổ.
Chỉ thấy bộ xương khô hai màu này bay lên, xông về phía cửa thủy tinh phòng khách.
Hạ Tình căng thẳng, nhưng hình ảnh thủy tinh vỡ nát theo dự đoán lại không xuất hiện, hình như cô ấy nghe thấy tiếng xương sọ va chạm phát ra tiếng, chỉ thấy bộ xương khô hai màu kia ngã nhào trên đất, không nhúc nhích được.
"Kết giới mạnh như vậy!" Mỹ nhân cốt không thể tin kêu thành tiếng, "Rốt cuộc ngươi là ai?"