Thứ này cũng không phải là khách hàng trả tiền cho cô, trái lại là hàng hóa khách hàng cần, Lạc Văn Thư mới lười nói nhảm với nó, giơ tay làm pháp quyết, dùng linh lực trói bộ xương khô này lại, phòng ngừa nó chạy trốn.
"Làm phiền cô lấy cho tôi một con dao, không cần quá lớn." Lạc Văn Thư nói với Hạ Tình.
Hạ Tình nghe vậy, suy nghĩ một chút, quay đầu đi vào nhà bếp cầm lấy một con dao gọt hoa quả đến, hỏi, "Cái này thế nào, đại sư?"
Lạc Văn Thư gật đầu một cái, nhận lấy dao từ tay cô ấy, đi đến bộ xương khô kia.
"Ngươi đừng tới đây---"
Tiếng hét chói tai the thé vang vọng toàn bộ phòng khách.
Trong chớp mắt, Hạ Tình giống như nhìn thấy được mình của lúc nãy, cô ấy cắn răng, trong mắt tràn đầy hận thù, hận con quái vật này muốn mạng của mình, càng hận nó trộm vẻ ngoài của bạn tốt Chu Miểu nhiều năm như thế!
Mặc dù sợ hãi, nhưng cô ấy cũng không quay mặt đi, chỉ nhìn chằm chằm vào quái vật kia, muốn nhìn thử kết cục của nó.
Bên kia, Lạc Văn Thư đã đến bên cạnh bộ xương khô hai màu, giơ dao trong tay lên, ngưng tụ linh lực ở mũi dao, đặt xuống đầu nó.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi, cầu xin tha thứ, những tiếng đứt quãng này hòa chung một chút, tràn ngập toàn bộ không gian.
"A a a a ----"
"Cầu... Cầu xin thả ta ra... A!!!"
"Tiện nhân nhà ngươi... A a a ... Ngươi --- Ngươi có bản lĩnh... Thì thả... ta ra..."
Bộ xương khô hai màu bị sợi dây thừng biến từ linh lực trói chặt tại chỗ, không có cách nào trốn thoát, ngay cả giãy giụa cũng chỉ có thể ở mức độ nhỏ.
Dao dính linh lực trong tay Lạc Văn Thư cũng không trực tiếp đặt lên bộ xương của nó, chẳng qua là cắt vạch từng đao một trên hư không.
Nhưng mỗi dao rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết của mỹ nhân cốt lại càng thê lương hơn.
Đại khái là thống khổ cực hạn, làm cho đầu óc của nó không tỉnh táo, một giây trước vẫn còn cầu xin tha thứ, một giây sau lại bắt đầu mở miệng chửi rủa, ngay sau đó lại bắt đầu cầu xin tha thứ, còn định dùng lợi ích đổi lấy cơ hội sống.
Hạ Tình nhìn bộ dạng đau khổ giãy giụa điên cuồng của bộ xương khô kia, không chỉ không cảm thấy đáng sợ, thậm chí còn có một loại cảm giác buồn cười.
Loại quái vật khác với người thường này, lúc đối mặt với cô ấy thì rất đáng sợ, những lời uy hiếp từ miệng của nó, câu trước đáng sợ hơn câu sau.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Cũng chỉ là một thứ chỉ biết khi dễ người nhỏ yếu mà thôi.
Khi gặp phải người mạnh hơn mình, bộ dạng cầu xin tha thứ còn thê thảm hơn người bình thường rất nhiều.
"Ta... Ta có thể cho cô... Rất nhiều... Rất nhiều thứ... A a a..."
"Chỉ cần cô... A... Thả... Thả ta đi..."
"Ngươi có thể cho ta cái gì?" Lạc Văn Thư hờ hững hỏi, cũng không dừng lại động tác trên tay.
Ở trong mắt Hạ Tình và Lạc Tinh Dữ, cô giống như đang cắt không khí, nếu không phải mỹ nhân cốt kêu la thê thảm như vậy, tăng thêm chút thuyết phục cho hành động của cô, thì hình ảnh này thật sự làm cho người ta có cảm giác hơi buồn cười.
Trên thực tế, Lạc Văn Thư thấy hết mọi thứ.
Mỹ nhân cốt trong mắt cô, không phải chỉ là một bộ xương khô, mà là khoác lên người dáng vẻ xinh đẹp lúc trước của Chu Miểu.
Quái vật bộ xương khô, bản thân nó không có máu thịt, cho nên dao Lạc Văn Thư rơi xuống, cũng không có hình ảnh da thịt nứt ra máu tươi văng tung tóe.
Thế nhưng có hai người bình thường ở trong phòng này, hình ảnh da thịt bị dao lột ra từng chút một vẫn sẽ làm cho người ta không thoải mái.
Cũng vì vậy, Lạc Văn Thư không cưỡng ép mỹ nhân cốt lộ ra vẻ ngoài mình trộm, cứ giữ vừng hình dạng bộ xương khô.
"Ta có thể... A a a.. Không được... Không... Không thể nói... Sẽ... Sẽ chết... A a a..."
Mỹ nhân cốt chỉ mới nói mấy chữ, bỗng nhiên lắc đầu điên cuồng, trong nháy mắt sự đau đớn trong giọng nói tăng lên gấp mấy lần, giống như trừ Lạc Văn Thư ra, còn có một thứ khác đang dùng cực hình với nó.
Lạc Văn Thư hơi dừng động tác trên tay lại.
Trong nháy mắt mới vừa rồi, cô mơ hồ cảm nhận được một tia lực lượng quỷ dị, nhưng lúc muốn thăm dò, lại không tìm được chút dấu vết nào, giống như khói mờ mỏng nhạt, nhìn không rõ, sờ không được, đã biến mất nhanh chóng.
Tất cả giống như chỉ là một trận ảo giác.
Nhưng đối với cảm giác của mình, từ trước đến giờ Lạc Văn Thư chưa từng nghi ngờ.
Cô hơi nheo mắt lại, nhìn về phía mỹ nhân cốt, "Thật ra ta có thể dùng một loại phương thức khác, nhẹ nhàng lột xuống lớp vẻ ngoài của ngươi, hiệu quả cũng không khác nhiều lắm so với phương thức thiên đao vạn quả tràn đầy đau đớn này, thậm chí nó còn đơn giản nhanh chóng hơn..."
"Biết tại sao ta phải phí công phí sức như vậy không?"
“Bởi vì trong bốn năm bị ngươi trộm đi vẻ ngoài, mỗi ngày của Chu Miểu đều sống không bằng chết, cô ấy không còn là mình, cũng không phải là một người nào trên cái thế giới này, mang một bộ dạng đáng sợ, núp trong căn phòng tràn đầy bóng tối, thậm chí không dám bước ra ngoài nửa bước."
"Cho dù rất nhanh cô ấy có thể tìm được đồ mà mình đánh mất, nhưng trong bốn năm nay, nhưng thống khổ mà cô ấy trải qua, không có cách nào lau đi, sửa chữa lại được."
"Ngươi đã là dị loại mà thế gian không thừa nhận, sự thống khổ trong lòng Chu Miểu, không có cách nào đẩy lên trên người của ngươi..."
"Cũng may, ngươi vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn đến từ thân thể và linh hồn."
Lạc Văn Thư nói đến chỗ này, cười rực rỡ, "Ngươi đừng vội, chờ sau khi ta lột vẻ ngoài này xuống, tiếp đó chính là xương của ngươi, bản thể và linh hồn của ngươi có liên hệ chặt chặt với nhau, động dao lên xương của ngươi, cảm giác đau sẽ càng mãnh liệt hơn, đúng không?"