Rõ ràng nó mới là dị loại làm cho con người sợ hãi, có vẻ ngoài quỷ dị và năng lực cường đại, loại người bị nó để mắt đến hoàn toàn không có cách nào phản kháng được, chỉ có thể chết trong sự sợ hãi thống khổ vô biên.
Nhưng giờ phút này, mỹ nhân cốt nhìn nụ cười trên mặt người phụ nữ này, nhất thời cảm giác được một loại sợ hãi không có cách nào nói rõ ra.
"Không... Không muốn..." Nó không nhịn được, khuất phục và sợ hãi nổi lên, bắt đầu cầu xin tha thứ.
"Người khác dùng 88000 tệ mua vẻ ngoài mà ngươi đã trộm đi, vật vể nguyên chủ, tâm trạng của ta tốt, lại tặng thêm một màn báo thù rửa hận xem như là lễ vật..." Lạc Văn Thư vừa nói, vừa điều chỉnh phương hướng cắt xuống của con dao trong tay, mũi dao rơi xuống chỗ xương cốt đã bị lột vẻ ngoài, đâm thật mạnh xuống.
Đúng như lời Lạc Văn Thư nói, đau đớn từ bản thể xương cốt, còn muốn thống khổ vạn lần hơn là nổi đau chỉ bị lột da.
Dù chỉ là động tác mang tính thăm dò, nhưng trong nháy mắt cũng làm cho mỹ nhân cốt hét ầm lên, bộ xương khô điên cuồng giãy giụa, nhìn vừa quỷ dị vừa buồn cười.
"Ngươi muốn ta để cho ngươi một con đường sống, dù sao cũng phải cầm ra một thứ gì đó, đúng không?"
Lạc Văn Thư rút dao từ trong xương ra, lại bắt đầu lột da.
Có lẽ mới vừa rồi đã trải qua sự đau đớn đến tuyệt vọng, lúc này mỹ nhân cốt cảm nhận được thống khổ lúc ban đầu, lại cảm thấy như là một loại ban ân.
"Ta... Ta có thể... Có thể nói cho ngươi... Sao... A a a a a...
Nó vừa mới nói mấy câu, bỗng nhiên lại hét thảm một tiếng.
Mà lúc này Lạc Văn Thư lại phát hiện luồng lực lượng quỷ dị kia, vẫn như lúc trước, chợt lóe rồi biến mất.
Nhưng chỗ không giống với lúc trước chính là, lúc này cô đã có chuẩn bị.
Lạc Văn Thư tập trung tất cả lực lượng theo dõi nơi luồng lực lượng quỷ dị xuất hiện và biến mất kia.
Đó là chỗ sâu trong linh hồn mà mỹ nhân cốt không nhìn thấy.
"Nói cho ta, ngươi có thể cho ta cái gì?" Lạc Văn Thư thay đổi thái độ thờ ơ lúc trước, ép sát từng bước, "Chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ đổi một cách lột da khác, cũng sẽ không động vào bản thể của ngươi!"
"Nói nhanh, nói ra đi, nói ra rồi thì không còn đau khổ nữa!"
Những lời này làm cho mỹ nhân cốt thật sự động lòng, nhưng suy nghĩ muốn nói ra vừa xuất hiện, đã cảm giác chỗ sâu trong linh hồn, có một cổ thống khổ kịch liệt xông lên.
Không chỉ như vậy, nó rất rõ ràng, nếu quả thật nói ra, vậy nó sẽ không còn cơ hội nào, triệt để biến mất giữa trời đất này.
"Không ... không thể nói... không thể..."
"Không biết điều." Lạc Văn Thư nghe vậy, cười lạnh một tiếng, dao trái cây xoay từng vòng trong tay, kèm theo đó linh lực trên mũi dao cũng tăng lên, hung hăng đâm xuống bàn tay phải màu đỏ dính đầy máu tươi và linh hồn của người khác.
"A a a ---" Tiếng thét chói tai thê lương lại vang lên.
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội." Lạc Văn Thư lạnh lùng nói.
"Không... Không thể..."
"Vậy thì chết đi." Dao gọt hoa quả nhìn thì rất bình thường, nhưng ở trong tay Lạc Văn Thư lại biết thành một lưỡi dao sắc bén có thể cắt bất kỳ mọi thứ, mỗi chỗ mà mũi dao lưới qua, bàn tay của mỹ nhân cốt, từ ngón út, bị cắt thành từng mảnh từng mảnh xương, mỏng như cánh ve.
Mà càng mỏng như vậy, càng đại biểu thống khổ thêm kịch liệt.
Tiếng gào thảm của dị loại, nghe vô cùng kịch liệt lại chói tai.
Lạc Tinh Dữ và Hạ Tình đứng ở cách đó không xa đều có chút chịu không nổi, theo bản năng giơ tay che lỗ tai lại.
Nhưng ngay cả một cái nhíu mày Lạc Văn Thư cũng không có, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, tiếp tục lạnh giọng thúc ép, "Ta biết ngươi sợ chết, nhưng có lẽ ngươi phải rõ ràng, trong tay của ngươi dính quá nhiều mạng người, bây giờ rơi vào tay ta, cũng không còn con đường sống nào."
"Trái phải đều phải chết, vì cái gì không chọn một kiểu chết thoải mái cho mình?"
"Nói ra bí mật của ngươi đi, như vậy ngươi có thể chết nhanh chóng, cách xa tất cả thống khổ."
"Không nên từ chối, nếu như ngươi còn muốn tiếp tục chống cự, vậy ta cũng chỉ có thể đổi một phương thức khác, dùng con dao này, cạo xương của ngươi ra từng tầng bột phấn..."
Lúc Lạc Văn Thư nói những lời này, dao trên tay, đã từ thái mỏng biến thành cạo xương.
Rốt cuộc mỹ nhân cốt ý thức được, trình độ ác độc của người trước mắt này, vượt xa tưởng tưởng của nó.
Rốt cuộc nó không ôm bất kỳ hy vọng nào nữa.
"Ta nói... Ta nói..."
Lạc Văn Thư tạm thời dừng tay lại.
"... Cái đó... Trên thế giới này có... Có... Tồn tại... Tinh...A!"
Đi đôi với tiếng hét thống khổ thê lương tận cùng, bỗng nhiên bộ xương khô kia không động đậy nữa.
Lạc Văn Thư có thể cảm giác được linh hồn của mỹ nhân cốt kia, trong nháy mắt bị lực lượng quỷ dị xuất hiện hai lần liên tiếp bóp thành bột phấn, biến mất không để lại cái gì cả.
Không chỉ có như vậy, lực lượng quỷ đị kia thậm chí còn muốn hủy diệt bộ xương khô này.
Cũng may trước đó Lạc Văn Thư đã chuẩn bị trước, trong nháy mắt khi lực lượng quỷ dị xuất hiện, cô vận dụng lực lượng đặc biệt, bọc bộ xương này lại, mới có thể giữ lại được.
Bí mật của mỹ nhân cốt cũng biến mất theo linh hồn tiêu tán.
Nhưng tất nhiên vẫn có thể tìm được dấu vết trên người bộ xương này, nếu không thứ núp trong bóng tối cũng sẽ không muốn hủy diệt luôn nó.
"... Đại sư?" Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, nhất thời Hạ Tình có chút không quen, chờ một lát, không thấy bộ xương khô kia có động tĩnh gì, cũng không thấy Lạc Văn Thư phản ứng gì, vì vậy cô ấy cẩn thận gọi một tiếng.
"Không sao." Lạc Văn Thư thu hồi vẻ lạnh lùng trước, giọng nói cũng khôi phục sự bình tĩnh, ngón tay nhỏ nhắn của cô vân vê xoay tròn một chút, vốn dĩ giữa ngón tay trống không không có thứ gì cả, đột nhiên xuất hiện một hạt châu trong suốt.