Hạt châu này chỉ có một chút xíu, đường kính chỉ năm mili, vô cùng trong suốt, giống như một viên đá lạnh tinh xảo óng ánh, dưới ánh đèn nhìn vào vô cùng xinh đẹp.
"Đây là tinh hoa ngưng kết từ vẻ ngoài bị lột xuống của mỹ nhân cốt." Lạc Văn Thư vừa nói vừa đứng dậy đi vòng trở về, dừng lại trước mặt Hạ Tình, đưa hạt châu trong suốt cho cô ấy.
Hạ Tình nghe vậy, nhìn vào hạt châu trong suốt kia, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy hô hấp mình trở nên dồn dập, cuối cùng có chút không dám đưa tay ra nhận, rất sợ mình làm vỡ nó.
Hình như Lạc Văn Thư biết được suy nghĩ của cô ấy, "Không cần sợ, nó sẽ không vỡ, cầm cái này, cho Chu Miểu ăn, rất nhanh cô ấy sẽ khôi phục vẻ ngoài vốn có của mình."
Tay Hạ Tình khẽ run, cẩn thận nhận lấy, đối xử với hạt châu này giống như trân bảo hiếm có.
"Xin lỗi, làm nát hoa của cô, trước đó có nói giá cả bớt số lẻ, cho nên thanh toàn 88000 tệ là được, hơn nữa còn có tiền đi đường, tổng cộng là 88888 tệ." Cô nói xong lời này, nghiêng đầu gọi Lạc Tinh Dữ "Tinh Tinh, tới thu tiền."
Lạc Tinh Dữ rất tích cực cầm điện thoại ra, mở mã vạch thanh toán trên Wechat, nhìn Hạ Tình, ngoan ngoãn gọi, "Chị ơi."
Đề tài huyền huyễn không thực tức quay trở về thực tế, Hạ Tình sững sốt mấy giây mới phản ứng được, gật đầu liên tục, "Được không thành vấn đề..."
Cô ấy nói xong thì muốn tìm điện thoại, nhưng hai tay lại trống trơn, lại nhìn váy mình đang mặc không có túi, cô ấy sửng sốt một chút, tiếp đó nhớ lại điện thoại của mình rơi ở cuối giường trong phòng ngủ.
"Đại sư, xin chờ một chút..." Hạ Tình vội vàng chạy vào trong phòng, rất nhanh đã trở lại, quét mã thanh toán của Lạc Tinh Dữ, chuyển tiền qua.
"Wechat thu tiền, 88888 tệ."
Nghe được giọng nói thông báo này, Lạc Tinh Dữ cất điện thoại di động, cười ngọt ngào nói với Hạ Tình, "Cảm ơn chị ạ."
Hạ Tình khẽ lắc đầu: "Là chị phải cảm ơn hai người mới đúng, không chỉ cứu mạng chị, đặc biệt là Miểu Miểu..."
Nói đến Chu Miểu, nhất thời Hạ Tình không khống chế được cảm xúc của mình, hốc mắt hơi ướt át.
Cô ấy nhìn về phía Lạc Văn Thư, tỉ mỉ hỏi: "Đại sư, hạt châu này, là trực tiếp cho Miểu Miểu nuốt vào là được sao?"
Lạc Văn Thư gật đầu.
"Có những chuyện gì cần chú ý không?"
"Không có."
"Kim Hữu Tiền có phương thức liên lạc của tôi, nếu như có vấn đề gì, cô tìm cậu ta là được." Lạc Văn Thư nói xong lời này, lại bổ xung một câu: "Còn có chuyện đi đến ngôi miếu ngoại ô phía Nam Xuân Sơn thêm một viên đá, đừng quên.
"Địa chỉ cụ thể Kim Hữu Tiền cũng biết."
"Chuyện bên này đã được giải quyết xong rồi, vậy chúng tôi đi trước." Lạc Văn Thư nói xong, xoay người nhặt bộ xương khô ở bên trong phòng khách, đang định dùng ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian mở quỷ môn rời đi, bỗng nhiên cảm nhận được một tia lực lượng đặc biệt.
Cô dừng lại trong chốc lát, giơ tay làm pháp quyết, cho bộ xương khô một tầng ẩn thân, rồi sau đó tay còn lại dắt Lạc Tinh Dữ, đi đến cạnh cửa.
Ra khỏi cửa xuyên qua hành lang, vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Đi thông qua cửa đã khóa của sân thượng, cũng không phải chuyện gì quá khó với Lạc Văn Thư, cô giơ tay làn pháp quyết, bao phủ mình và Lạc Tinh Dữ, trực tiếp đi xuyên qua.
Tòa nhà Hạ Tình ở rất cao, hơn ba mươi tầng, lúc này gió đêm gào thét, không có chút dịu dàng nào so với mấy tầng dưới cả.
Trước đó Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ đi ra từ quỷ môn, đã đến chỗ này, lại dựa vào mỹ nhân cốt đang treo lơ lửng ở bên ngoài cửa thủy tinh, xác nhận số tầng Hạ Tình đang ở, rồi đi xuống tìm.
Vì vậy lần này quay trở về chỗ này, Lạc Tinh Dữ cũng không suy nghĩ nhiều.
Cậu bé chờ Lạc Văn Thư mở quỷ môn về nhà, lại thấy mẹ bỗng nhiên xoay người, nhìn về một phía nào đó,
"Mẹ ơi?" Lạc Tinh Dữ khó hiểu, cũng quay đầu theo, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Chi nghe Lạc Văn Thư kêu một tiếng về phía hư không, "Phạm đại nhân."
Lạc Tinh Dữ sững sốt một chút, một giây tiếp theo, đã thấy khu vực trước mắt không có bóng người đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn cường tráng, cả người mặt áo tay dài quần dài, cửa tay áo và ống quần đều được đóng chặt, giống như những quân nhân cổ đại trong ti vi.
"Cô không phải là người Tu Hành ở Ngọc Hồ." Giọng nói hùng hồn đến từ người này, rất hợp với thân hình cường tráng kia.
Lạc Văn Thư gật đầu, "Vâng, tôi đến từ Xuân Sơn."
Cô vừa nói chuyện, vừa lấy thủ lệnh đòi từ chỗ Tạ Phỉ lúc trước.
Vốn dĩ chỉ là suy nghĩ phòng ngừa lỡ như, thật không ngờ lại dùng đến thật, hơn nữa người đến còn là Hắc Vô Thường của Ngọc Hồ.
---
Phạm Hằng hơi nhíu mày, nhìn người phụ nữ gầy yếu dắt theo đứa bé ở trước mặt này.
Gần đây bên trong thành phố Ngọc Hồ liên tiếp xảy ra nhiều vụ án mạng, người chết đều là đàn ông trẻ tuổi, điểm giống nhau có rất nhiều, đều là cao 1m8 trở lên, tướng mạo anh tuấn, vóc người đẹp, lại đều là người có điều kiện kinh tế rất tốt.
Từ camera được gắn xung quanh hiện trường án mạng, thời gian tử vong của những người này rất ngắn, nhưng mà thi thể lại vô cùng quỷ dị, giống như là một cái xác khô, máu tươi cả người không cánh mà bay, não cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Trừ chuyện này ra, còn có một loại cảm giác không nói ra được, hình như trên thi thể thiếu mất cái gì đó, nhưng kết quả biểu hiện của nhân viên xét nghiệm thi thể thì trừ máu tươi và não ra, không thiếu những thứ khác.
Vì vụ án này, cảnh sát của thành phố Ngọc Hồ thật sự bận rộn đến điên đầu, phong tỏa tin tức ở bên ngoài, tránh cho lòng người bàng hoàng, ở bên trong cấp trên tạo áp lực cho cấp dưới yêu cầu nhanh chóng phá án.