Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 199

Chương 199 -
Chương 199 -

Lạc Văn Thư nhìn hết mọi chuyện này, mặt không cảm xúc, không nói gì.

Chỉ chốc lát sau, hình như người giấy phát hiện tâm trạng của cô, trên khuôn mặt tinh xảo lướt qua một chút lúng túng không dễ phát hiện được, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, "Tiểu Nguyên Phúc à..."

Lạc Văn Thư: "Ừ."

"Tôi thừa nhận mình có chút xúc động, nhưng Tiểu Nguyên Phúc lợi hại như vậy, coi như có chút ảnh hưởng, vậy khẳng định cũng không nghiệm trọng đúng không?"

"Tôi chỉ mới tìm được một phạm vi đại khái, nó cách rất xa." Lạc Văn Thư nói.

"Có phạm vi đại khái là được, lúc này là buổi tối, gần đây lại không có người, tùy tiện bắt mấy con quỷ kéo xe, rất nhanh sẽ đến."

Đề nghị của người giấy, trước mắt là phương án tốt nhất, Lạc Văn Thư cũng không có cách nào tốt hơn.

Có một giây, cô vô cùng nhớ thu ngân nhỏ Lạc Tinh Dữ của mình, hoặc nói đúng hơn là, nhớ nhung ấn tín Hành Tẩu Nhân Giang của cậu bé.

Cùng lúc đó, cô còn có chút hối hận.

Thật ra lúc tạo người giấy này, cô đã do dự, cuối cùng vẫn thêm tia mô phỏng đặc biệt nhất, khó khống chế nhất vào trong.

Đó là Yến Hằng - sư thúc của cô, đệ tử nhỏ nhất của sư phụ của Lạc Minh Tề.

Mệnh của Yến Hằng rất đặc biệt, thiên phú rất tốt, thân phận lại cực kỳ tôn quý, nàng là trưởng công chúa của Đại Yến, chị ruột của thiên tử.

Nếu không phải có tầng quan hệ này, chưởng môn của Huyền Môn sẽ cho nàng đảm nhận.

Chẳng qua nàng không có hứng thú với chức chưởng môn, còn có một đống chuyện ở trần tục cần nàng xử lý, rất bận rộn.

Sau khi Lạc Văn Thư được dẫn vào sư môn, có một đoạn thời gian rất dài, đều là Yến Hằng dạy cô tu luyện, bởi vì Lạc Minh Tề rất bận bộn.

Hôm nay cô chuyển kiếp đến thế giới này, vốn đã mất liên lạc với thế giới cũ, cũng mất liên lạc với người trong sư môn.

Lạc Văn Thư làm người giấy này, thật ra cũng không có quan hệ gì với Yến Hằng, chẳng qua là số mệnh của Yến Hằng quá đặc biệt, dù cho chỉ là mượn dùng, cũng không tránh khỏi sẽ mang theo một ít đặc điểm mãnh liệt.

Cho nên lúc này, hậu quả vẫn do cô gánh vác.

Cho nên cũng vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô đến thôn cây Hòe muộn hơn 1 tiếng đồng hồ so với dự đoán.

Mà phương hướng cô đi vào trong thôn, đúng lúc ngay gần nhà bà cụ lưng gù.

Mới vào trong thôn, Lạc Văn Thư đã nhận ra được một luồng khí tức quen thuộc, cô hơi tò mò, men theo khí tức tìm được nhà bà cụ lưng gù.

--

"Cô là ai?" Bà cụ lưng gù khàn khàn hỏi, một đôi mắt đục ngầu, cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa, bộ dạng như gặp kẻ thù.

"Bà lão, bà đừng căng thẳng, tôi không phải là người xấu." Lạc Văn Thư nói.

Bây giờ cô là người điều khiển cơ thể này, người giấy biến thành người đứng xem, đây là trả giá cho xúc động lúc trước.

Bà cụ cũng không thả lỏng cảnh giác.

Dù sao người xấu cũng không viết mấy chữ "Tôi là người xấu" lên mặt.

Hơn nữa người mặt ngoài thì ôn hòa vô hại, không có ý xấu gì, cũng có thể là người đột nhiên ra tay độc ác với mình.

Một điểm này, sau khi bà cụ biến thành quỷ, qua mấy năm, mới phát hiện.

Lạc Văn Thư nhìn bà cụ nói, "Chuyện bà muốn làm, chỉ dựa vào hai người bên trong kia, trên cơ bản là không thể."

Trước khi cô mở miệng chào hỏi, cũng đã đứng ngoài cửa một lát, nhận ra được Hứa Trạch Nhất và cô gái kia bị dẫn vào trong ảo cảnh, cô cũng đi vào nhìn một cái, nhưng chỉ kịp nhìn thấy đoạn cuối.

Chẳng qua chỉ cần đoán một chút, cũng có thể đại khái lý giải được chuyện này.

"Cháu trai của bà bị giam ở chỗ cây hòe lớn ở giữa thôn kia, cậu bé là vật rất quan trọng bên trong kế hoạch này, lúc nào cũng có người trông chừng, có lẽ bà có thể chế tạo chút ồn ào, tìm được cơ hội để cho hai ngươi kia chui vào, nhưng sau đó thì sao?"

"Bọn họ cũng chỉ là hai người bình thường, mà trong mảnh quỷ vực kia, không chỉ có một mình cháu trai của bà, còn có một trong nhân vật chính trong buổi lễ của ngày mai, cô dâu này tên là gì, Phó Tiên? Hay là ai khác?"

"Bọn họ lấy cái gì có thể dẫn cháu trai của bà ra ngoài?"

Mỗi một câu nói của Lạc Văn Thư, đều làm cho thân thể của bà cụ run rẩy dữ dội, đến cuối cùng, vốn dĩ bà cụ đã ốm yếu gầy nhom, giống như không chống đỡ được, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Trên khuôn mắt tràn đầy nếp nhăn kia là sự tuyệt vọng cùng cực.

"Bà ơi..." Khương Nhiễm có chút không đánh lòng.

Cô ấy mới vừa muốn đi lên đỡ bà cụ, đã nghe cô gái kỳ lạ đột nhiên xuất hiện tiếp tục nói, "Thậm chí cũng không cần cô dâu ra tay, bọn họ sẽ chết trong tay của cháu trai nhà bà."

Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm nghe vậy đều sửng sốt một chút.

Vẻ mặt của bà cụ càng cứng đờ hơn.

"Thôn này, hôn lễ ngày mai, là bố cục mất hơn hai mươi năm mới có thể sắp xếp được, cho dù hai người này gặp phải may mắn lớn, còn sống từ quỷ vực mang cháu trai bà trở về, bà cũng không có cách nào đưa bọn họ rời đi."

Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Bà lão này, cần người ta giúp đỡ, không phải là như vậy đâu, giấu giếm chân tướng, ngay cả cam kết cũng là giả."

Trong nháy mắt Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm đều giống như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ, trên mặt đầy vẻ không thể tin.

Sau khi yên lặng thật lâu, Khương Nhiễm không nhịn được mở miệng nói, "Bà ơi, bà..."

Cô ấy còn chưa nói xong, chỉ thấy bà cụ chậm rãi gật đầu, "Cô gái này nói không sai, tôi, tôi lừa hai người,"

Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm: "..."

Chỉ nghe bà cụ chậm rãi kể lại chuyện trước kia, giọng nói của bà khàn khàn, mang theo tâm trạng tuyệt vọng, làm cho người nghe mơ hồ có một loại cảm giác hít thở không thông.

---

Hai mươi ba năm trước, vào một ngày gần tối, một trận mưa lớn đột nhiên hạ xuống.

Bình Luận (0)
Comment