Rồi sau đó bà ấy phát hiện Khương Nhiễm khôi phục ý thức, mặc dù chỉ là người bình thường, nhưng lại thông minh nhanh trí một cách bất ngờ, cho nên bà ấy dẫn người về nhà.
Bà ấy dùng cảm kết giả tạo làm mồi nhử, muốn lừa hai người này thử một chút, nhìn thử bọn họ có cứu được cháu trai Bánh Bao của bà ấy không.
---
Sau khi Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm biết chân tướng, hai người nhìn nhau một chút, vẻ mặt đều vô cùng kỳ quái, trong lúc nhất thời, thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào.
Lúc này chỉ nghe cô gái trẻ tuổi mặc váy trắng nói, "Đi thôi, dẫn các người đi nhìn ảo cảnh dưới cây hòe lớn một chút."
Hai người một quỷ nghe vậy, sửng sốt một chút, lập tức nhìn cô.
Cô gái này có thể ở dưới tình huống không bị phát hiện, đột nhiên xuất hiện trong phòng, không thể phủ nhận thực sự có chút bản lĩnh, nhưng cô quá nhỏ, chỉ có bộ dạng mười bảy mười tám* tuổi.
*Người giấy mà Lạc Văn Thư tạo ra tên là Ôn Nhuyễn Nhuyễn mười bảy tuổi, vì thế lúc này trong mắt người khác Lạc Văn Thư chính là Ôn Nhuyễn Nhuyễn mười bảy tuổi, sinh vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, cho nên cũng có thể giải thích Hứa Trạch Nhất không nhận ra Lạc Văn Thư.
Hiện tại là thực tế cũng không phải là tiểu thuyết, coi như từ nhỏ cô đã bắt đầu tu hành, học được không ít bản lĩnh thực sự, nhưng thứ cô cần đối mặt, là Chu tiên sinh có tu vi mấy chục năm, hơn nữa còn là cái loại đi đường ngang ngõ tắt.
So sánh hai bên, thật sự làm cho người ta không thể tin tưởng cô được.
Nhưng có một giây nào đó, Hứa Trạch Nhất xuyên qua cô gái này, hoảng hốt thấy được một người khác, chính là Lạc Văn Thư - một trong những nguyên nhân đã thúc đẩy anh ta đi đến bước nay.
Rõ ràng hai người này không có một chút gì giống nhau cả.
Nếu miễn cưỡng tìm điểm giống nhau, chỉ có thể hai người đều là người trẻ tuổi mà thôi.
"Không đi sao?" Thấy bọn họ không động đậy, cô hỏi một câu.
"Đi!" Bỗng nhiên Hứa Trạch Nhất hạ quyết tâm, anh ta cắn răng một cái, đứng lên đi theo.
Khương Nhiễm cũng miễn cưỡng được xem là bạn cùng chung hoạn nạn, thấy anh ta đã ra quyết định, vì vậy cô ấy cũng lựa chọn đi theo.
Trái lại là bà cụ, là người ôm hy vọng nhiều nhất, chẳng qua là ngạc nhiên mừng rỡ đến quá mức đột nhiên, nhất thời bà ấy không phản ứng kịp được.
Bà ấy hiểu biết hơn bọn họ, một người có thể yên lặng không tiếng động xuất hiện sau lưng bà ấy, sẽ có tu vi như thế nào, có lẽ kém hơn Chu tiên sinh, nhưng nếu như chỉ đi vào ảo cảnh cứu cháu trai Bánh Bao của bà ấy ra, khả năng thành công vẫn rất cao.
Rất nhanh bà cụ cũng đi theo.
Lạc Văn Thư vẽ một đạo bùa chú che dấu hơi thở, tạo thành một bình phong che chở, che lại hơi thở của ba người một quỷ lại, rồi sau đó đi thẳng đến cây hòe lên nằm trung tâm của thôn.
Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm không biết nhìn hàng, không nhận ra, dọc theo đường đi đều nơm nớp lo sợ, chị sợ bị thôn dân phát hiện.
Nhưng đi được một đoạn đường, trong thời gian đó gặp hai thôn dân, đối phương đi qua trước mặt bọn họ, giống như một người mù không nhìn thấy bọn họ, lúc này hai người mới ý thức được hình như gặp được đại lão rồi.
Ánh mắt Khương Nhiễm nhìn về phía Lạc Văn Thư, nhất thời thay đổi, rất giống với mấy em gái nhỏ theo đuổi thần tượng nhiều năm của mình, hình như trong mắt còn xuất hiện cả ngôi sao lập lánh.
Hứa Trạch Nhất cũng rất nghi ngờ, nếu không phải không đúng lúc, có lẽ Khương Nhiễm đã hưng phấn nhảy cẫng lên kêu gào thét chói tai rồi.
Tất nhiên, chính anh ta cũng không bình tĩnh nhiều như vậy.
Khác với lúc trước gặp Lạc Văn Thư, mặc dù cô làm cho anh ta cảm giác được sự thần bí khó lường, nhưng lúc đó không thấy được cô thi triển thu đoạn.
Mà cô gái này thì lại không giống, chỉ với thủ đoạn lừa gạt quỷ hồn này, cũng đủ làm cho anh ta sợ hãi rồi.
Rất nhanh đoàn người đã đi tới dưới cây hòe lớn, dấu vết ăn cơm ban ngày đã hoàn toàn biến mất, hoa hòe màu trắng rơi đầy đất, nhánh cây sum xê phát triển mở rộng ra xung quanh, trên nhánh cây treo đầy đèn lồng giấy màu đỏ, trên đó còn viết một chữ "hỉ" thật to.
Một trận gió từ xa thổi đến, càng có nhiều hoa hòe rơi xuống, đèn lồng giấy cũng đung đưa.
Trong nháy mắt không khí quỷ quái sợ hãi bị kéo cao lên.
Khương Nhiễm theo bản năng bước nhanh hơn, cách ngày càng gần Lạc Văn Thư.
Hứa Trạch Nhất là đàn ông cần mặt mũi, cố gắng không lộ ra vẻ hoảng sợ.
Dưới cái nhìn của hai người một quỷ, Lạc Văn Thư đi về phía trước, vẽ một bùa đạo chú lên không khí, lại nhấn một cái vào bùa chú, bùa chú nguyền rủa kia bay đến thân cây to lớn của cây hòe, không có đi vào bên trong.
Ngay sau đó trên thân cây xuất hiện đường nét loáng thoáng của cánh cửa, bên trong đen nhánh một mảnh, hình như đi thông với vực sâu u ám.
"Đi theo." Lạc Văn Thư nói một tiếng, dẫn đầu đi vào trước.
Lúc mới vừa bước vào trong thôn này, Lạc Văn Thư đã cảm giác được phương hướng này có chút khác thường, sau đó từ trong miệng bà cụ biết đuọc bí mật, cô lập tức chắc chắn, nơi này còn có một tầng quỷ vực che giấu sâu ở bên trong.
Chẳng qua cô không biết tình huống bên trong quỷ vực này.
Vượt qua cánh cửa kia, đi vào bên trong, lúc thấy rõ cảnh tượng xung quanh, Lạc Văn Thư không nhịn được nhíu mày một chút.
Chỗ này, làm cho cô có một loại cảm giác ---
Buồn nôn!
Khắp nơi đều là xúc tu, màu sắc u ám, bề ngoài dính đầy chất nhầy.
Xúc tu xen lẫn quấn vào nhau, kéo dài đến một phương hướng nào đó.
Cuối tầm nhìn là một cây cột tạo bởi cái xúc tua quấn quanh, giống như liên thông với trời đất.
Nơi đó chính là chỗ cốt lõi của mảnh quỷ vực này.