Ở phía sau, hai người một quỷ tiến vào cũng thấy rõ tình huống này.
Hứa Trạch Nhất thì tốt hơn một chút, miễn cưỡng nhịn được xúc động muốn ói.
Mà bình thường Khương Nhiễm ghét nhất mấy thứ xúc tua này, trong nháy mắt mặt đã tái xanh, cố nén không thét chói tai, trực tiếp nhảy lên lưng của Hứa Trạch Nhất.
"Người anh ta, cho tôi dựa vào một chút, làm ơn." Giọng nói của cô ấy đã trở nên run rẩy.
Hứa Trạch Nhất rất cao, nhưng cũng không phải là loại cao gầy như cây xào, bình thường cũng chú ý rèn luyện, vén áo lên cũng có thể thấy được sáu múi cơ bụng.
Vì vậy khi Khương Nhiễm đột nhiên nhảy lên, mặc dù trước đó anh ta không chuẩn bị, nhưng thân hình chỉ lảo đảo một chút, sau đó đã ổn định lại.
"Không sao, tôi cõng cô." Anh ta an ủi.
"Người anh em thật tốt, bắt đầu từ bây giờ, anh là ân nhân cứu mạng của tôi." Khương Nhiễm cảm động đến rơi lệ, "Tất nhiên, là số hai, đại lão trước mặt là số một!"
Nhắc đến Lạc Văn Thư, bọn họ mới phát hiện, cô đã đứng chỗ đó một lát rồi,
"Đại lão, có tình huống gì không?" Khương Nhiễm nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Lạc Văn Thư bình tĩnh nói.
Thật ra mới vừa rồi cô đang giao tiếp với người giấy, cô thấy cảnh tượng này thật sự có chút buồn nôn, muốn cho người giấy đến gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Tất nhiên kết quả đã thất bại.
Người giấy còn chán ghét chỗ này hơn cô.
"Đi theo tôi." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện, vừa giơ tay vẽ bùa, lại tăng thêm một tầng kết giới ngăn cách hoàn cảnh xung quanh với đoàn người bọn họ.
Hứa Trạch Nhất cõng Khương Nhiễm, yên lặng chuẩn bị xong tâm lý, bước ra một bước.
Là loại xúc cảm mềm lại co dãn trong dự liệu, nhưng trong có trơn trợt.
Sau khi đoàn người đi đến cái cột lớn ở chính giữa, chợt nghe được bên cạnh truyền đến một giọng nói rất nhỏ.
"Bà nội ơi..."
Hứa Trạch Nhất còn đang nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, muốn hỏi thử Khương Nhiễm một chút.
Nhưng bà cụ đi bên cạnh đã hành động, thân thể gầy nhom còng lưng lấy tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, chạy theo hướng phát ra âm thanh kia, chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh.
Một lát sau, chỉ thấy bà ấy bay xuống từ trên cây cột hình thành từ xúc tu kia, trên lưng cõng một đứa bé hai ba tuổi.
Quả thật thân thể của bà cụ quá gầy, lưng lại gù, đứa bé nằm trên lưng, làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị khó hiểu.
Bà cụ không nghi ngờ gì, trong lòng chỉ tràn đầy vui mừng, "Bánh Bao, không sợ, bà nội dẫn cháu đi ra khỏi chỗ này..."
Bà ấy vừa nói chuyện, vừa cõng cháu đi theo hướng lúc đi vào.
"... Đơn giản như vậy?" Khương Nhiễm cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, nhỏ giọng trao đổi bên tai với Hứa Trạch Nhất.
Hứa Trạch Nhất là lần đầu tiên thân mật như vậy với một cô gái, thân thể hơi cứng đờ, mặt cũng có chút đỏ.
Chẳng qua Khương Nhiễm ở sau lưng không nhìn thấy, anh ta hơi thở phào nhẹ nhõm, "Tôi cũng cảm thấy có chút quá mức đơn giản, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như không phải có đại lão dẫn đường, chúng ta cũng không thể đến gần cây hòe này, nói chi là tìm được cửa vào trong này."
Khương Nhiễm gật đầu, "Cũng đúng, như vậy cũng không đơn giản lắm, chẳng qua vì có đại lão nên độ khó hạ xuống quá thấp..."
Cô ấy còn chưa nói xong, dư quang nhìn thấy một bóng người màu đỏ, trong lòng hoảng sợ, vội vàng nhìn sang.
Chỉ thấy một người mặc áo cưới màu đỏ thẫm, đầu đội khăn đội đầu cô dâu, giống như tân nương thời cổ đại, nhanh chóng phi về phía bọn họ.
Cùng lúc đó, đứa bé được bà cụ cõng phát ra âm thanh hoảng sợ, "Đi mau, cô ta đuổi đến rồi"
Không ngoài dự đoán, bóng dáng màu đỏ kia, chính là một trong hai nhân vật chính trong hôn lễ ngày mai, cô dâu Phó Tiên.
"Má nó..." Trong nháy mắt Khương Nhiễm thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng mắng một tiếng.
Mặc dù Hứa Trạch Nhất không mắng, nhưng sắc mặt đã vô cùng khó coi.
Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là chạy, không có cách nào, ai bảo anh ta chỉ là một người bình thường nằm dưới chót của chuỗi thức ăn trong thôn này, tùy tiện một con quỷ cũng có thể lấy mạng của anh ta.
Nhưng mới vừa nhấc chân chưa kịp bước ra, anh ta phát hiện Lạc Văn Thư đứng ở một bên hoàn toàn không nhúc nhích, hơn nữa phản ứng cũng rất kỳ lạ, hoàn toàn không liếc nhìn bóng người màu đỏ đang phi nhanh đến đây, mà là nhìn chằm chằm bà cụ và đứa bé bà ấy cõng trên lưng.
Hứa Trạch Nhất cảm giác được, ánh mắt của cô, giống như đang xem kịch hay.
Anh ta ý thức được hình như tình huống không giống như mặt ngoài biểu hiện ra, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng giống như đã tìm được chỗ dựa, cũng dừng lại tại chỗ.
"Cô ta đến rồi... Hu Hu... Chạy may... Bị bắt sẽ chết..."
Đứa bé kia vẫn hoảng sợ gào thét, giọng nói mang theo tiếng nức nở, có chút bén nhọn.
"Bánh Bao không sợ, bà nội dẫn cháu đi, không sợ nha..." Bà cụ rất nóng vội, nhưng lưng đã gù trầm trọng, cõng một đứa bé lớn như vậy, thật sự không đi nhanh được, vất vả lắm mới đến được lối vào.
Mắt thấy một già một trẻ muốn đi ra, nhưng cánh cửa kia, trong nháy mắt khép lại trước mặt bọn họ.
Lập tức bà cụ trở nên nóng nảy, nhào đến, bàn tay già nua điên cuồng vỗ vào nơi có cánh cửa.
"Cửa đâu... Mở cửa ra..."
Bà ấy vừa kêu, vừa đồng thời xoay người lại, muốn nhờ Lạc Văn Thư giúp đỡ, dù sao trước đó đều là dựa vào cô, đoàn người mới có thể đi vào bên trong.
"Cô gái nhỏ, cô..." Bà cụ nói được một nửa, đột nhiên sừng sờ tại chỗ.
Chỉ thấy Lạc Văn Thư còn đứng ở chỗ bà ấy mới vừa tìm được cháu trai Bánh Bao, hình như chưa từng di chuyển một bước nào.
Hứa Trạch Nhất cõng Khương Nhiễm, cũng đứng yên ở bên cạnh.
Phó Tiên - cô dâu mặc áo cưới đỏ, đậu đội khăn choàng đã ở sau lưng bọn họ cách đó không xa.