"Tới đây." Bà cụ nghe Lạc Văn Thư nhẹ nhàng nói một câu này.
... Cô đang gọi ai?
Nhất thời bà cụ không phản ứng kịp được.
Một giây tiếp theo chỉ thấy cô dâu Phó Tiên bay đến bên cạnh Lạc Văn Thư, cứ như vậy đứng yên ở chỗ đó.
"Cô..." Bà cụ có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Lạc Văn Thư, trong lúc nhất thời không biết đây là tình huống gì.
Khương Nhiễm và Hứa Trạch Nhất ở bên cạnh cũng không nghĩ đến tình huống lại biến thành thế này, hai người trơ mắt nhìn quỷ ảnh màu đỏ nhẹ nhàng đi đến, hơn nữa còn dừng lại ở chính giữa hai người và đại lão, không nhúc nhích. Hai người vô cùng ăn ý theo bản năng hít thở nhẹ lại, hình như tim cũng đập chậm lại, sau ót tóc gáy dựng cả lên.
Qua hai giây, Hứa Trạch Nhất cảm nhận được Khương Nhiễm nhẹ nhàng đâm vào lưng mình, đồng thời nhỏ giọng nói, "Nhìn chỗ bà cụ đi..."
Hứa Trạch Nhất theo lời cô ấy nhìn sang.
Chỉ thấy cháu trai Bánh Bao sau lưng bà cụ, không còn dáng vẻ hoảng sợ nữa, lúc này đang mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm bọn họ ở chỗ này.
Nhìn một cái đã biết có vấn đề.
"Đại lão chính là đại lão, đầu óc chúng ta mơ hồ, mà cô ấy thì lúc mới bắt đầu đã biết đứa bé kia có vấn đề." Khương Nhiễm nhỏ giọng nói.
Hứa Trạch Nhất gật đầu một cái.
Rồi sau đó nghe Lạc Văn Thư mở miệng nói chuyện, "Sao lại dừng lại không kêu nữa?"
Trong nháy mắt, đứa bé trên lưng bà cụ trở nên tàn bạo ác độc, giọng nói trở nên bén nhọn, "Sao ngươi lại biết? Ngươi biết lúc nào?"
Hiển nhiên nó không tính giả bộ nữa, nói chuyện rất rõ ràng, mặc kệ là vẻ mặt hay là giọng điệu hoàn toàn không giống với một đứa bé hai ba tuổi.
Thật ra thì vẻ ngoài hai ba tuổi này của nó đã có gì đó không đúng rồi.
Nó mới sinh không bao lâu đã chết, theo lý mà nói hẳn chỉ có bộ dạng của một đứa bé sơ sinh.
Hôm nay thời gian đã trôi qua hai mươi ba năm, dựa theo cách nói của bà cụ, nó là quỷ anh được Chu tiên sinh cố ý chọn lựa ra để tế luyện thành, trên tay dính không biết bao nhiêu mạng người, tất nhiên tu vi sẽ không thấp được.
Mà sau khi quỷ hồn đạt được tu vi nhất định, có thể tùy ý thay đổi dáng vẻ của mình.
Lấy kinh nghiệm giết vô số dị loại của Lạc Văn Thư, bọn nó là thứ tôn sùng lực lượng, rất ít khi biến mình thành bộ dạng nhỏ yếu, đặc biệt là loại hung linh được người ta đào tạo ra.
Chỉ ở dưới tình huống không dám chắc, bọn nó mới ngụy trang, định để cho kẻ thù xem thường, chờ cơ hội ra tay đánh lén.
Hơn nữa nó ở trong mảnh quỷ vực này, đã đợi rất nhiều năm, nếu có chuyện thì đã xảy ra rồi, hết lần này đến lần khác lúc bọn họ tiến vào, trình diễn một màn bị quỷ quái rượt đuổi này, quá cố gắng.
Chỗ sơ hở của nó không chỉ có sai lầm này, sai lầm lớn nhất, là lúc đoàn người bọn họ tiến vào.
Khi đó Lạc Văn Thư phát hiện ra một cổ ác ý không che giấu chút nào, từ lúc bà cụ cõng đứa bé đi ra truyền đến.
Những người tiến vào quỷ vực này, quỷ hồn của bà cụ có tu vi rất thấp, rời khỏi nhà của mình thì thực lực hạ xuống rất nhiều, mà Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm chỉ là một người bình thường, còn về Lạc Văn Thư, người giấy mà cô tạo ra, trên người không có chút dao động linh lực nào.
Tổ hợp như vậy mê hoặc quỷ anh, để cho nó cảm thấy bọn họ là cá nằm trên thớt, có thể tùy ý khi dễ.
Nhưng nó vẫn muốn cẩn thận quan sát nhiều một chút.
Sau đó nhìn thấy Lạc Văn Thư vẽ bùa trên không trung, nhất thời ý thức được tính huống không đơn giản như nó nghĩ, vì vậy không lựa chọn ra tay, mà là đổi một phương án khác.
Lạc Văn Thư suy đoán, có lẽ quỷ anh này nghĩ trước tiên rời khỏi mảnh quỷ vực này, sau đó làm thế nào thì coi tình huống mà quyết định.
Nhìn nhiều dị loại khác nhau, Lạc Văn Thư cảm thấy nó cũng được xem là thứ thông minh trong đó.
Nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Còn không may mắn đụng phải Lạc Văn Thư, dị loại chết trong tay cô, thông minh hơn nó rất nhiều.
"Ngươi là do Chu tiên sinh một tay nuôi lớn, theo lý mà nói quỷ anh sẽ không thể nào phản bội chủ nhân của mình, tại sao ngươi lại muốn chạy?" Lạc Văn Thư khẽ nhíu mày, nhìn quỷ anh mặt mũi kinh khủng trên lưng bà cụ.
Trong đôi mắt của quỷ anh tràn đầy ác độc lại cảnh giác, nhìn lại cô, không nói gì,
"Bánh Bao, cháu..." Bà cụ xoay đầu 180 độ thấy được bộ dạng của cháu trai ở trên lưng, sững sốt cả người.
Hình như phản ứng của bà ấy có chút chậm, qua lâu như vậy, mới ý thức được tình huống không đúng.
Hoặc có lẽ đã sớm phát hiện rồi, chẳng qua không muốn tin tưởng mà thôi.
Bà cụ ông cụ và con dâu bị nhốt trong thôn này hai mươi ba năm, cái để cho bọn họ kiên trì đến bây giờ, trừ hận thù ra, cũng chỉ có đứa cháu trai này.
Nhưng bọn họ không làm gì được Chu tiên sinh, không báo thù được.
Cũng cứu không được cháu trai, chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu trai bị mang đi lại mang về, nhốt vào trong một mảnh quỷ vực khác.
Bọn họ đều biết linh hồn của con trai bị cháu trai ăn, nhưng khi đó cháu trai bị Chu tiên sinh không chế, cũng không phải là ý chân chính của cháu trai.
Nhiều năm sau, vào hôm nay, rốt cuộc bà cụ cũng đi vào trong mảnh quỷ vực này, lập tức có thể dẫn theo cháu trai rời đi, một nhà đoàn tụ với bạn già và con dâi...
Kết quả lại phát hiện từ khi mới bắt đầu. cháu trai cũng chỉ là lợi dụng bà cụ, chuyện này làm sao để cho bà ấy chấp nhận được?
"Bà già chết tiệt, im miệng, đừng gọi cái tên đáng ghét đó, quay đầu sang chỗ khác, không cho phép nhìn ta!" Quỷ anh thay đổi bộ dạng thân thiết với bà cụ lúc trước, vẻ mặt dữ tợn la lối bà cụ, không chút tôn trọng nào.