"Bánh... Bao..." Bà cụ không dám tin, giọng nói run rẩy.
Trong nháy mắt quỷ anh trở nên hung tàn, nâng tay lên chuẩn bị đánh lên đầu của bà cụ.
"Tiểu súc sinh!" Bỗng nhiên người giấy mắng một tiếng, giơ tay làm pháp quyết, nhanh như gió, đánh đến cái tay của quỷ anh.
"A a ---" Đi đôi với tiếng kêu thê lương thảm thiết, chỉ thấy cái tay đang vươn ra kia của quỷ anh bị cắt ra, thân thể cũng từ lưng bà cụ bay ra ngoài, hung hăng đụng vào tường của quỷ vực
Bức tường kia hình như có chút kỳ quái.
"A a a a---" Quỷ Anh phát ra tiếng kêu thảm thiết lớn hơn, lại lăn một vòng nhanh chóng rời đi.
Bà cụ thấy vậy, vô cùng đau lòng, "Bánh Bao, cháu có sao không..."
Bà ấy vừa nói vừa muốn đi đến, nhưng còn chưa kịp hành động, cảm thấy hồn thể của mình đã bị người nắm lấy.
"Buông ra..." Bà cụ quay đầu lại, thấy rõ ràng người kéo mình là Lạc Văn Thư, lời muốn nói hơi dừng lại.
"Đừng đi." Người nói chuyện chính là người giấy, giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt không thay đổi, "Từ khi nó xé nát linh hồn của ba ruột, nuốt vào trong bụng, nó đã không còn là cháu của bà nữa."
Đại Yến trọng hiếu đạo.
Lúc nghe được quỷ anh không tiếc lời với bà cụ như thế, người giấy đã rất khó chịu, sau đó lại thấy nó muốn ra tay, trong nháy mắt sự tức giận của người giấy đã vượt qua sự chán ghét đối với nơi này.
Trước đó Lạc Văn Thư thương lượng để cho người giấy điều khiển thân thể, người giấy từ chối không chút do dự.
Giờ phút này chủ động lựa chọn khống chế thân thể, ra tay dạy dỗ quỷ anh kia.
Bà cụ nghe vậy, cứng đờ tại chỗ.
Thân thể bà cụ gầy yếu, mặt mũi già nua tràn đầu bi thương, làm cho người ta thật sự không đành lòng.
"Nể mặt bà của ngươi, ta cho ngươi một cơ hội, nói hết ra...." Người giấy nhìn quỷ anh, lạnh lùng tiếp tục, "Nếu không..."
Khương Nhiễm ở bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với Hứa Trạch Nhất, "Đại lão thật là đẹp trai!"
Từ khi tốt bụng đỡ Hứa Trạch Nhất một cái, từ đó bất ngờ khôi phục lại ý thức, mặc ngoài nhìn vào Khương Nhiễm rất bình ĩnh, thật ra trong lòng sợ muốn chết.
Giây phút nguy hiểm đến tính mạng, cô ấy chỉ có thể cưỡng ép mình tĩnh táo, cố gắng chú ý nhiều chuyện, có lẽ có thể phát hiện ra thứ dùng được.
Khương Nhiễm vẫn cho rằng, đại khái chỉ có khi trốn được ra ngoài, cô ấy mới có thể tìm lại được cảm giác an toàn.
Mà giờ phút này ở bên cạnh đại lão váy trắng, cô ấy chỉ cảm thấy cả người được bao vây bởi cảm giác an toàn, thậm chí còn có tâm tư thảo luận đẹp trai hay không.
"Tôi cũng cảm thấy cô ấy thật đẹp trai! Đứa bé xui xẻo kia phải bị dạy dỗ thật tốt, nếu tôi có bản lĩnh này, nhất định đã sớm để cho nó sưng miệng!" Bên cạnh vang lên tiếng phụ họa, nói rất nhỏ, nhưng giọng điệu lại rất hoạt bát.
"Chẳng qua cô có cảm thấy không, hình như đại lão có chút kỳ lạ?"
"Tôi cho rằng chỉ là ảo giác của mình!" Cái vấn đề này vừa vặn đúng trúng sự nghi ngờ trong lòng Khương Nhiễm, nhất thời cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, bắt chước nhỏ giọng lại, nói: "Có lúc tôi sẽ cảm thấy tính cách của đại lão thật kỳ lạ, giống như hai người vậy, có phải anh cũng có cảm giác này không?"
Khương Nhiễm vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn nơi phát ra tiếng.
Lập tức một màu đỏ thẫm đập vào mắt cô ấy.
Đó là màu đỏ của khăn đội đầu cô dâu, chỉ thấy quỷ ảnh mặc áo cưới, không biết từ lúc nào, đã trôi dạt đến bên cạnh cô ấy, hơn nữa gần như là dán vào mặt cô ấy.
Trong nháy mắt thân thể Khương Nhiễm cứng đờ lại.
Giọng nói mới vừa rồi lại truyền đến từ trong cái đầu đội khăn đỏ, "Đúng vậy đúng vậy, chính là loại cảm giác này, lúc đầu hình như tính cách tương đối lạnh nhạt, nhưng lúc này lập tức trở nên nóng nảy!"
"Chẳng qua đều rất ngầu, đặc biệt là cả người mặc đồ trắng, tới tham gia hôn lễ, giá trị chế nhạo này được nâng lên một tầng cao mới!"
"Đúng không?"
Khương Nhiễm: "... Người chị em, cô có thể lùi ra sau một chút xíu không? Tôi có chứng sợ hãi với màu đỏ..."
Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, Khương Nhiễm chỉ cảm thấy mình sợ đến mức gần như tim ngừng đập, thiếu chút nữa đã tắt thở.
Chẳng qua bởi vì giọng điệu nói chuyện và cách thức của đối phương, loại cảm giác khủng bố đó lập tức yếu đi rất nhiều, Khương Nhiễm cũng bình tĩnh lại.
"Tôi hù đến cô sao?" Quỷ ảnh màu đỏ chậm chạp ý thức được bộ dạng của mình tương đối hù người, vội vàng bay xa ra một chút, giọng nói có chút áy náy, "Xin lỗi, tôi không dám nói quá lớn, nhưng sợ nói nhỏ cô lại không nghe, cho nên mới đến gần một chút..."
Khương Nhiễm: "..." Tôi thật sự cảm ơn sự tri kỷ của cô.
Nhưng mặc kệ như thế nào, sau khi nghe lời giải thích này, cô đúng là không sợ như trước nữa.
"Này, mới vừa rồi, sao anh không nhắc nhở tôi?" Khương Nhiễm cảm thấy có hơi lúng túng, nhẹ nhàng đâm vào bả vai của Hứa Trạch Nhất.
Hứa Trạch Nhất không một chút phong độ trợn mắt đáp trả, "Nơi này người có thể thảo luận vấn đề này với cô chỉ có tôi, mà tôi là nam, có lẽ giọng nói không đặc biệt không có độ nhận diện rất mạnh, nhưng so sánh với giọng nữ, cũng có khác biệt rất lớn mà."
"Lúc nghe được tiếng nói đó tôi đã sợ đến mức cứng đờ, con cô ở trên lưng tôi lại không nhận ra gì, còn trò chuyện rất vui vẻ..."
Khương Nhiễm: "..."
"Được rồi đừng nói nữa, là lỗi của tôi." Vứt nồi thất bại, cảm giác càng lúng túng hơn.
"Người chị em, đại lão đang nhìn chúng ta..." Lúc này quỷ ảnh màu đỏ nhỏ giọng nhắc nhở.
Vì vậy vẻ mặt Khương Nhiễm lại thêm cứng đờ.
Hứa Trạch Nhất cõng cô ấy cũng có phản ứng không khác gì lắm.
Hai người lại lộ ra sự ăn ý mười phần, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Văn Thư, sau khi phát hiện người ta đúng là đang nhìn bên này, ngượng ngùng đồng thời mở miệng nói, "Đại lão..."