"Ba người này thật thú vị." Người giấy nói với Lạc Văn Thư.
"Đúng vậy." Lạc Văn Thư đáp lại.
"Trước tiên làm chuyện chính đi đã." Người giấy đơn phương kết thúc cuộc trao đổi, nhìn về phía Phó Tiên đầu đội khăn cô dâu, mặc áo cưới màu đỏ, "Nó không chịu phối hợp, cho nên tôi quyết định hỏi cô."
"Tên gì, người ở chỗ nào, nói hết những chuyện mà cô biết về mảnh quỷ vực này, thôn này, còn có Chu tiên sinh và tất cả mọi chuyện liên quan đến hôn lễ ngày mai."
"Tôi nhìn ra được, cô là một cô gái ngoan, nhưng vẫn muốn nhắc nhở cô một chút, không nghe lời hậu quả cũng giống như nó vậy."
Người giấy nói đến câu cuối, giọng nói trở nên lạnh lùng.
Hai quỷ một người bị người giấy nhìn, trong nháy mắt chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cường đại đè ép, theo bản năng nhìn theo tầm mắt của người giấy.
Chỉ thấy bộ dạng của quỷ anh kia đã thay đổi, mới đầu là một đứa con nít hai ba tuổi, bây giờ nhìn lại đã thành một cậu bé mười tuổi.
Mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo kết giới nửa trong suốt, nhốt nó ở chỗ cách đó không xa.
Bốn phương tám hướng trong kết giới đều dâng lên ngọn lửa màu xanh, vô cùng mạnh, quỷ anh ở bên trong điên cuồng chạy trốn, nhưng mảnh không gian chỉ có một chút, nó hoàn toàn không có cách nào trốn được.
Linh hồn của nó bị ngọn lửa đốt cháy, giống như một tờ giấy bị cháy rất nhanh biến thành tro đen.
Đến đây, hình như khốc hình đã kết thúc.
Nhưng một lát sau, bóng người của quỷ anh lại xuất hiện bên trong đó, lại chịu hình phạt bị ngọn lửa nuốt chửng lần nữa.
Vẻ mặt của nó vô cùng thống khổng, cào cấu vách kết giới, há miệng nói gì đó, cũng không biết là cầu xin tha thử hay là chửi rủa, nhưng không có một chút âm thanh nào truyền ra cả.
Bà cụ canh giữ bên cạnh kết giới, trơ mắt nhìn, nhưng không có cách nào khác.
Bà ấy cũng không dám cầu xin.
Khương Nhiễm, Hứa Trạch Nhất, Phó Tiên: "..."
Thì ra trong lúc bọn họ đang bát quái, đại lão đã xử lý xong quỷ anh rồi!
Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm còn khá tốt, mặc dù hai người tương đối yếu, nhưng mặc kệ nói như thế nào, vẫn thuộc về team đồng đội của đại lão, chỉ cần lập trường kiên định, cũng không cần lo lắng gì cả.
Phó Tiên thì không được, cô ấy là quỷ, còn là quỷ bị nhốt trong mảnh quỷ vực này với quỷ anh kia.
Chỉ nhìn thấy ngọn lửa màu xanh kia, cô ấy đã sợ muốn chết, thật sự không dám tưởng tượng, nếu cũng bị ném vào đó giống như quỷ anh thì thế nào...
“Đại lão tha mạng! Tôi nói tôi nói hết!" Cô ấy nhanh chóng cầu xin tha thứ, rất sợ chậm một giây chọc cho đại lão không vui.
"Tôi tên là Phó Tiên, không nhớ mình là người ở đâu, cũng không nhớ trước kia làm gì..."
Cô ấy bị nhốt ở chỗ này, đã rất lâu rồi.
Mảnh quỷ vực này, mới đầu cũng không phải như vậy, không có những xúc tu và chất nhầy buồn nôn này, chỉ là một mảnh không gian rất hoang vu mà thôi.
Mảnh đất màu nâu, cỏ dại khô héo, xung quanh bị sương mù bao quanh, không nhìn thấy thứ gì ở bên trong, chạy không thoát.
Nhất là khu vực trung tâm, có một cái cây hòe lớn, giống như đúc với cái cây hòe ở trong thôn.
Cây hòe đó vẫn luôn nở hoa, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, còn có chút vị ngọt.
Hoa hòe nở ra rụng xuống vô tận.
Phó Tiên ở chỗ này một đoạn thời gian, mới đầu cô ấy rất sợ, nhưng dần cũng thành quen, thậm chí có chút thích.
Sau đó có một ngày, Chu tiên sinh ném quỷ anh vào đây.
Kể từ đó, tất cả đều thay đổi.
Quỷ anh hung tàn đáng sợ, sự tham lam trong mắt không thể che giấu được.
Nó muốn ăn sạch Phó Tiên, hơn nữa cũng có hành động.
Phó Tiên liều mạng chạy trốn, nhưng lúc ấy mảnh không gian này chỉ có hơi lớn một chút, cô ấy lại không có tu vi, rất nhanh đã bị quỷ anh cường đại đuổi kịp.
"... Lúc ấy tôi cho rằng mình sẽ bị ăn."
Kết quả lại phát hiện quỷ anh không tổn thương được cô ấy.
Chính xác mà nói, quỷ anh không có cách nào chạm vào cô ấy, giống như có một cái lồng che chở bảo bọc cô ấy ở bên trong.
Sau đó Phó Tiên biết, đó là kết giới Chu tiên sinh vẽ lên người cô ấy.
Quỷ anh thử rất nhiều lần, sau khi phát hiện không thể bắt được cô ấy, giận điên người, tiếng quát tháo chói tai vang khắp không gian, thật lâu không ngừng nghỉ.
Cho đến khi Chu tiên sinh ném một quỷ hồn khác vào, nó thét lên rồi nhào đến.
Phó Tiên tận mắt nhìn thấy nó nhanh chóng xé quỷ hồn kia thành rất nhiều mảnh nhỏ, cầm từng mảnh đút vào miệng, không ngừng có tiếng kêu rên truyền đến, cô ấy nghe mà cả người rét run.
Phó Tiên trốn lên ngọn cây hòe, cũng không đi xuống dưới thám hiểm.
Sau đó cách một đoạn thời gian, Chu tiên sinh sẽ ném một quỷ hồn đến, giống như nuôi sủng vật vậy.
Mới đầu Phó Tiên không dám nhìn, hơn nữa còn bịt kín lỗ tai không dám nghe.
Nhưng dần, cô ấy phát hiện điều dị thường.
"... Có một ngày, tôi phát hiện hình như sương mù bao vây xung quanh trở nên nhạt đi, quỷ anh cũng không ở xung quanh, tôi do dự rất lâu, lấy dũng khí đi xuống nhìn thử."
Ngày hôm đó, lần đầu tiên Phó Tiên ở trong sương mù, thấy được xúc tu buồn nôn, phía trên có rất nhiều miệng hút, bên ngoài đầy vết nhầy.
Quỷ anh ngay ở bên cạnh xúc tu, nằm ở chỗ đó, đưa lưng về phía Phó Tiên, giống như một con dã thú đã ăn uống no nê.
Hình như phát hiện có người đến gần, nó bỗng nhiên xoay người, nhe răng phát ra tiếng gào uy hiếp với cô ấy.
"... Nó ăn linh hồn Chu tiên sinh ném vào, nhưng linh hồn đó rất kỳ quái, tôi thấy cây to làm từ xúc tu, cũng không phải bỗng nhiên xuất hiện, đó là một bộ phận tứ chi của linh hồn bị ăn kia.”
Lúc ấy Phó Tiên cho rằng mình nhìn nhầm.
Linh hồn loài người, sao lại biến thành một thứ kỳ quái buồn nôn như thế này?