Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 206

Chương 206 -
Chương 206 -

Sau đó cô ấy mạnh dạn để ý quan sát một chút, vào một ngày phát hiện mình không nhìn chầm, linh hồn mà Chu tiên sinh ném vào, khác với lúc trước, mỗi linh hồn đều rất quỷ dị, có ba đầu, có biến thành một cái bứu rất lớn, có xúc tu thật nhiều...

Có so sánh như thế, thậm chí Phó Tiên cảm thấy quỷ anh cũng không đáng sợ như vậy nữa.

"...Hình như Chu tiên sinh muốn giết quỷ anh rồi."

Chu tiên sinh chuẩn bị một buổi hôn lễ.

Phó Tiên là cô dâu, chú rể thì sẽ bị kiệu hoa mang đến.

Khách tham gia hôn lễ, mỗi một người đều được lựa chọn tỉ mỉ, ra đời vào ngày 7 tháng 7 âm lịch.

Không chỉ có người sống, còn có quỷ hồn.

Một âm một dương, có bảy bảy bốn chín người.

Vào ngày hôn lễ cửa hành, khi tất cả kết thúc, những khách được lựa chọn tỉ mỉ kia sẽ được ném vào tế đài, thân thể và linh hồn, bị nghiền thành một đoàn thịt nát, trở thành tế phẩm hiến cho thần.

Sau khi thần linh hấp thụ tinh hoa của tế phẩm, đồ còn dư lại, sẽ, đút cho quỷ anh ăn.

"...Đến lúc đó nó sẽ quay lại làm trẻ con mới sinh, tiến vào trong bụng tôi, coi như là vật dẫn của thần linh, lại ra đời lần nữa."

Sau khi Phó Tiên nói xong, hoảng sợ nhìn Lạc Văn Thư, cầu xin nói, "Đại lão, cầu xin cô cứu tôi, tôi không muốn sinh con, hơn nữa thứ này buổn nôn như thế, hình như tôi còn chưa yêu đương kết hôn nữa, hu hu hu..."

"Tôi muốn về nhà, tôi nhớ mẹ, hu hu hu..."

Khương Nhiễm nghe được bí mật phía sau, vừa sợ vừa giận, hơn nữa còn đồng tình với Phó Tiên, mà nghe xong câu cuối cùng kia, trong nháy mắt càng đồng cảm hơn.

Nếu là cô ấy, trải qua những chuyện của Phó Tiên...

Trong thực tế cô ấy cũng chưa từng yêu đương, đừng nói đến chi là sinh con, hơn nữa còn ở nơi quỷ quái này, phải mang thai một thai nhi đã là quỷ anh mười tuổi, cuối cùng cũng không biết sẽ sinh ra thứ quái vật gì!

Suy nghĩ một chút đã cảm thấy nghẹt thở.

"Tại sao là cô?" Lạc Văn Thư khẽ nhíu mày.

Không nói đến chuyện mượn bụng ra đời quỷ dị kia, ở trong mắt Lạc Văn Thư, linh hồn của Phó Tiên cũng không có chỗ kỳ lạ nào.

Nhưng trước đó bà cụ có nói, ngay từ đầu Chu tiên sinh không có ý định này, là sau khi mang Phó Tiên về đây, mới xảy ra thay đổi.

"Tôi cùng không biết..." Phó Tiên nhỏ giọng nói, cô ấy có chút sợ nhìn Lạc Văn Thư, giải thích, “Tôi thề, tôi thật sự..."

Cô ấy thề được một nửa bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày, trong mắt hơi lóe nghi ngờ, hình như nhớ ra cái gì đó.

Lạc Văn Thư cũng không thúc giục, yên tĩnh chờ.

Một lát sau, chỉ thấy ánh mắt Phó Tiên sáng lên, hiển nhiên là nhớ ra cái gì đó.

Cô ấy nhìn Lạc Văn Thư, giọng nói hơi kích động, "Đại lão, tôi nhớ ra rồi, trước đây không lâu, khi đó tôi mới vừa bị Chu tiên sinh bắt, hình như ông ta có nói một câu, nói tôi không phải là linh hồn chỗ này!"

"Đại lão, tin tức này có tác dụng không?"

Cô ấy mong đợi nhìn Lạc Văn Thư, giống như một bạn nhỏ nhà trẻ chờ đợi khích lệ.

Lạc Văn Thư nghe được câu này, cả người sửng sốt một chút.

"Cái gì gọi là không phải linh hồn ở chỗ này?" Người giấy cũng không rõ ràng, khống chế lại thân thể, ngoắc tay với Phó Tiên, "Cô đến đây."

Phó Tiên ngoan ngoãn đi đến.

Người giấy đưa tay ra, nhấc khăn đội đầu cô dâu của Phó Tiên lên, một khuôn mặt hơi bụ bẩm xuất hiện, nhìn qua chỉ là một cô gái nhỏ mười lăm mười sáu tuổi.

Người giấy có chút bất ngờ, mặc dù nghe tiếng và giọng điệu nói chuyện, cũng biết tuổi tác của cô ấy sẽ không lớn, nhưng cũng không nghĩ lại nhỏ tuổi như vậy, vì vậy giọng nói hơi dịu dàng một chút, "Cô ngoan một chút, không nên phản kháng, tôi muốn nhìn thử trí nhớ của cô."

Phó Tiên gật đầu như gà mổ thóc, "Vâng vâng, đại lão cứ tùy tiện nhìn!"

Người giấy vươn tay điểm vào mi tâm của cô ấy, đồng thời nhắm mặt lại.

Một lát sau Lạc Văn Thư nghe được người giấy nói, "Trí nhớ của cô bé này rất kỳ quái, hình như là đã bị đánh mất rất nhiều, tôi ở trong đó phát hiện hai cái tên rất bình thường --- Hứa Trạch Nhất, Khương Nhiễm, nhưng cô bé này lại cảm thấy hai cái tên rất đặc biệt, tôi suy tính một chút, đúng là có chút kỳ quái..."

"Tiểu Nguyên Phúc, cô biết tôi không giỏi cái này, cô giúp tôi xem thử đoạn trí nhớ này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Người giấy vừa nói chuyện vừa giao lại quyền khống chế thân thể.

Nhưng lại phát hiện Lạc Văn Thư đứng cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt có chỗ gì đó không đúng.

"Sao vậy, Tiểu Nguyên Phúc?" Người giấy có chút nghi ngờ hỏi.

Hứa Trạch Nhất ở bên cạnh cũng nhìn ra gì đó không đúng, cẩn thận hỏi, "Đại lão xảy ra chuyện gì sao?"

Lạc Văn Thư nghe vậy, phục hồi lại tinh thần.

Cô nhìn Hứa Trạch Nhất mấy giây, rồi sau đó lại nhìn cô gái được anh ta cõng trên lưng, nhìn đến mức người sau rục cổ lại muốn hỏi có chuyện gì sao.

Lạc Văn Thư mở miệng trước, "Cô tên là Khương Nhiễm?"

"Đúng..." Khương Nhiễm trả lời theo bản năng, rồi sau đó kịp phản ứng lại, "Đúng nha, hình như tôi còn chưa nói cho đại lão biết tên của mình... Không đúng, đại lão, sao cô lại biết được?"

Bình Luận (0)
Comment