Lúc Lạc Văn Thư nghe được lời "Không phải là linh hồn chỗ này", đã có một dự cảm.
Sau đó cô nhìn thấy trí nhớ mà người giấy lấy ra từ Phó Tiên.
Có lẽ bị động tay động chân, cũng có thể vì nguyên nhân khác, trí nhớ của Phó Tiên không được hoàn chỉnh.
Mà sự không hoàn chỉnh này, cho Lạc Văn Thư một loại cảm giác quen thuộc.
Cô dùng một chút thủ đoạn đặc biệt, thử có thể tìm được trí nhớ giấu trong chỗ sâu trong linh hồn hay không, kết quả cô thật sự tìm được.
Phó Tiên là một cô gái mười bảy tuổi, mới vừa kết thúc kỳ thi đại học, lấy được thông báo trúng tuyển đại học mà mình mơ ước.
Mặt bụ bẩm, nhìn nhỏ tuổi hơn bạn cùng lứa, cười lên có má lúm đồng tiền đáng yêu.
Tính cách của cô ấy hoạt sát sáng sủa, thích xem phim khoa huyễn kinh dị, và tiểu thuyết tình cảm.
Có một ngày nhìn thấy dân mạng giới thiệu, xem một quyển tiểu thuyết kinh dị thăng cấp lưu lấy góc độ của nam chính.
Trong truyện đó có hai nhân vật có nhân khí cao nhất, một người là nam chính Lạc Tinh Dữ, một người khác là nam phụ Hứa Trạch Nhất.
Lạc Tinh Dữ cầm kịch bản có tuổi thở thảm hại được lưu hành lúc đó, ba ruột không rõ, từ nhỏ sống với mẹ, mặc dù có chút nghèo khó, nhưng rất vui vẻ.
Nhưng sự vui vẻ của nam chính dừng lại vào năm 5 tuổi.
Mẹ qua đời, nam chính bị đưa vào viện mồ côi, bởi vì một loại nguyên nhân, không được gia đình nào nhận nuôi, làm bạn với một con mèo mun toàn thân đen nhán, vẫn luôn như vậy đến năm 18 tuổi.
Từ nhỏ nam chính đã rất thông minh, từ cấp 2, dựa vào học bổng, học đến lớp 12, thi đậu đại học tốt nhất.
Mắt thấy cuộc sống tốt đẹp đang mở cửa cho nam chính.
Chẳng ai nghĩ đến, trong một đêm, thế giới xảy ra trận kịch biến long trời lỡ đất.
Linh khí khôi phục, dị loại xâm chiếm!
Quỷ quái dị loại hoàng hành, từng phó bản xuất hiện lặng yên không tiếng động, giống như một con dã thú hung tàn ẩn núp, lẳng lặng chờ đợi con mồi xông vào địa bàn của mình.
Mà thành phố Xuân Sơn chỗ Lạc Tinh Dữ ở, lại là một trong khu vực bị xâm phạm nghiêm trọng nhất.
Câu chuyện bắt đầu, nam chính và bạn học đi ra ngoại ô du lịch, bất ngờ bị cuốn vào phó bản Viện Nhỏ Sài Hỏa có độ khó kinh người, lúc đi vào hai mươi mấy người, rất nhanh cũng chỉ còn lại có mấy người.
Đoàn người trải qua cửu tử nhất sinh, thật vất vả mới thoát khỏi ảo cảnh, nhưng lại đi nhầm vào trung tâm quỷ vực, thức tỉnh ác quỷ quần áo đỏ.
Lúc Lạc Tinh Dữ cho rằng mình phải chết chắc rồi, một bóng người gầy gò đột nhiên xuất hiện, dùng một tấm bùa chú bức lui được quỷ ảnh, rồi sau đó cầm kiếm gỗ đào, xông lên đấu với ác quỷ áo đỏ.
Hồi lâu sau, Hứa Trạch Nhất gian nan giải quyết ác quỷ áo đỏ, sau khi quỷ vực tản đi, chính mình cũng là người bị thương nghiêm trọng nhất.
Lúc đầu Phó Tiên thấy nhân vật này ra sân, cũng không có cảm giác gì, chỉ coi người này là một công cụ người hướng dẫn nam chính tiến vào cửa tu hành.
Nhưng theo tình tiết của câu chuyện, tuyến câu chuyện của Hứa Trạch Nhất từ từ mở ra, cô ấy lại tiếp tục xem câu chuyện của người đàn ông trung niên gầy gò lúc ra sân không được miêu tả nhiều này, nước mắt hoàn toàn không bị khống chế mà chảy ra.
Ba chữ Hứa Trạch Nhất này, rất bình thường, nhưng giống như có rất nhiều bi kịch hợp lại tạo thành.
Thuở nhỏ ba mẹ đều mất, do một tay ông nội nuôi dưỡng, cho đến một năm khi tốt nghiệp đại học, người thân duy nhất cũng rời khỏi mình.
Hứa Trạch Nhất từng cảm thấy, đó là khoảng thời gian bết bát nhất của mình.
Sau đó mới phát hiện, không có bết bát nhất, chỉ có bết bát hơn.
Lúc sửa sang lại di vật của ông nội thì phát hiện một quyển sổ ghi chép, dẫn Hứa Trạch Nhất vào con đường tu hành, mà khóa học thức nhất, trở thành tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời của Hứa Trạch Nhất.
Sau này rất nhiều buổi tối, Hứa Trạch Nhất vẫn luôn không nhịn được suy nghĩ, nếu như khi đó mình có thể sớm tin tưởng chuyện ông nội viết trong quyển sổ ghi chép, sớm gọi điện cho người nhà họ Phương ở một thành phố khác, có lẽ cậu bé gầy nhỏ tên là Phương Bằng, cũng sẽ không chết thảm.
Nhà họ Phương xảy ra chuyện không lâu, Hứa Trạch Nhất ngoài ý muốn bị cuốn vào sự kiện kinh khủng được sắp xếp rất nhiều năm.
Một hôn lễ quỷ dị, một thôn quỷ tất cả thôn dân biến mất không để lại dấu vết chỉ sau một đêm.
Ở đó, Hứa Trạch Nhất gặp được cô gái làm mình động lòng, nhưng tình yêu còn chưa bắt đầu, cũng đã bị dập tắt.
Đó là một trận hôn lễ chuẩn bị vì để cho Tà Thần có thể thuận lý thành chương hạ xuống cái thế giới này, bốn mươi chín người sống và quỷ hồn ra đời vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, chuẩn bị trở thành tế phẩm của Tà Thần.
Trước khi hôn lễ bắt đầu, Hứa Trạch Nhất và cô gái kia trải qua trăm ngàn cay đắng, vừa chết vừa sống, thật vất vả mới hoàn thành ủy thác của bà cụ đã biến thành quỷ hồn, mang cháu trai của bà ấy về.
Nhưng quay đầu phát hiện, chỉ là một trò lừa gạt.
Cuối cùng một nhà bà cụ đặt hết tiền đặt cược, giống như đã làm cho quỷ anh kia động lòng, để cho nó đồng ý mang bọn họ ra ngoài, nhưng chỉ có thể có một người đi.
Trong mắt nó lóe lên sự ác ý không che giấu, chờ đợi một màn tự giết lẫn nhau của hai đồng đội vào sinh ra tử.
"Anh..."
"Em ..."
Hai người giống như lúc trước, ăn ý mở miệng cùng lúc, nhưng lại không có tâm trạng vui vẻ như lúc trước nữa.
"Anh đi trước đi." Cô gái mở miệng nói trước, "Anh chỉ là một người bất ngờ xông vào chỗ này, anh đi đi, bọn họ nhất định sẽ không đuổi theo, mà em thì lại không giống, em là khách của hôn lễ này, mặc kệ như thế nào cũng không thể trốn được."
"Sau khi anh ra ngoài, nếu như không chắc chắn 100%, thì cũng không cần trở về cứu em, giúp em chuyển một câu với mẹ, nói em rất yêu bà, cũng xin lỗi bà."