Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 208

Chương 208 -
Chương 208 -

Thậm chí Hứa Trạch Nhất không kịp mở miệng, đã bị quỷ anh đưa ra khỏi thôn Cây Hòe.

Hai câu cuối cùng mà Hứa Trạch Nhất nghe được ---

"Không vui."

"Tạm biệt."

Câu trước là quỷ anh xem kịch vui không thành, câu sau là cô gái đã nhường lại cơ hội sống cho mình.

Cô ấy tên là Khương Nhiễm.

Hứa Trạch Nhất không biết mình chạy ra khỏi mảnh rừng núi kia như thế nào, lúc trở về nhà cũ, đã là xế chiều ngày hôm sau.

Hứa Trạch Nhất điên cuồng tìm kiếm đồ ông nội để lại, muốn tìm được thứ gì đó có thể trở về cứu Khương Nhiễm và những người khác trong thôn, trong quá trình đó không biết chạm trúng cái gì, bất ngờ mở ra một người thần bí.

Đối phương mặt trường sam màu trắng, khí chất văn nhã.

Đối phương nhìn ra được sự khác thường trên người của Hứa Trạch Nhất, hỏi xảy ra chuyện gì.

Hứa Trạch Nhất giống như là người sắp chết đuối bắt được khúc gỗ, ký thác tất cả hy vọng lên người này.

Sự thật chứng minh, Hứa Trạch Nhất nhìn đúng người, đối phương đúng là người có bản lĩnh thật sự, vung tay mở ra quỷ môn, dẫn Hứa Trạch Nhất đi qua con đường U Minh, lúc trở lại nhân gian, đã đến ngoài thôn Cây Hòe.

Kết giới của quỷ vực, không chịu nổi một kích của người này, tùy tiện là bị xé rách.

Lúc đó hôn lễ đã kết thúc, cúng tế bắt đầu.

Hứa Trạch Nhất vừa tràn đầy hy vọng, sau đó trơ mắt nhìn Khương Nhiễm những người khác biến thành một đoàn thịt nát trước mặt mình.

Mười ba năm sau, tình tiết câu chuyện chính thức bắt đầu.

Lạc Tinh Dữ ở Viện Nhỏ Sài Hòa lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Trạch Nhất, độc giả từ góc nhìn của nam chính, thấy được một người đàn ông trung niên gầy gò, trầm mặc ít nói, một đôi mắt trầm lặng như nước đọng.

Khi đó, không ai biết người này lại có một quá khứ bi thảm như vậy.

Quyển tiểu thuyết kia, Phó Tiên xem được một nửa, vì không nhịn nổi, khóc chết đi sống lại.

Ngày đó cô ấy ngủ rất khuya, tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một cổ thân thể xa lạ, sống trong một thế giới xa lạ.

Qua rất lâu sau, Phó Tiên mới ý thức được mình xuyên vào thế giới trong truyện.

Nhưng mà một chuyện ngoài ý muốn, kết thúc sinh mạng của cô ấy.

Cũng vào lúc đó, Chu tiên sinh phát hiện sự tồn tại của cô ấy.

Cô ấy không có bất kỳ lực phản kháng nào, đã bị bắt đi.

May mắn chính là, mặc dù Chu tiên sinh phát hiện sự khác thường của cô ấy, nhưng năng lực có hạn, không có cách nào nhìn thấy nguyên vẹn trí nhớ trong đầu cô ấy, thậm chí không dám ép buộc cô ấy nói ra.

Chu tiên sinh dùng hết thủ đoạn, cũng chỉ thấy được một số hình ảnh mà Phó Tiên cảm thấy không quan trọng.

Nhưng đối với Chu tiên sinh mà nói, giống như nhặt được bảo, cả người ông ta rơi vào trạng thái điên cuồng cực đoan.

Sau đó Phó Tiên bị dẫn đến thôn Cây Hòe đã biến thành quỷ vực, lại bị nhốt trong một tầng quỷ vực khác sâu hơn của thân cây hòe trong thôn.

Ngày lại ngày, năm lại năm.

Cô ấy hoàn toàn không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Cô ấy không nổi điên, nhưng đã quên đi rất nhiều thứ, thậm chí không nhớ mình là ai, làm gì.

Chỉ nhớ được một cái tên.

Nếu như không phải Lạc Văn Thư dùng chút thủ đoạn đặc biệt, một đoạn trí nhớ này vĩnh viễn sẽ bị phủ bụi trong chỗ sâu linh hồn của Phó Tiên, cuối cùng chôn vùi theo cô ấy, không ai biết được.

---

"Tính ra." Lạc Văn Thư qua loa trả lời câu hỏi của Khương Nhiễm, rồi không nhìn cô ấy nữa.

"Tiểu Nguyên Phúc, nhanh nói cho tôi biết, là xảy ra chuyện gì!" Người giấy thấy sắc mặt của cô đã khôi phục bình thường, cũng đoán được cô biết nội tình, vì vậy tò mò hỏi.

Phó Tiên ở một bên cũng mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút thấp thỏm, đang đợi một kết quả.

"Có lẽ tôi có thể đưa cô về nhà." Lạc Văn Thư dịu dàng nhìn Phó Tiên.

Đây là một linh hồn đi nhầm vào thế giới này giống như cô.

Nhưng là có chút không giống, linh hồn này không có năng lực tự vệ, rơi vào tay kẻ ác, bị kẹt ở đây mười mấy năm, thiếu chút nữa trở thành cơ thể mẹ mới mang thai quái vật.

"Về nhà?" Phó Tiên nghe được từ này, có chút nghi ngờ, đồng thời trong lòng dâng lên một nổi đau khó có thể hình dung, còn có chút vắng vẻ.

Lạc Văn Thư gật đầu.

"Đại lão, cô... Biết nhà của tôi ở đâu sao?" Phó Tiên che ngực, muốn ngăn cản cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

"Nhà của cô ở một nơi rất xa, ba mẹ đều đang chờ cô về."

Nghe được lời này, cả người Phó Tiên đều ngẩn ra.

Một giây tiếp theo, cô ấy chỉ thấy đầu ngón tay Lạc Văn Thư chạm vào mi tâm của mình, một luồng khí tức ấm áp truyền đến từ nơi đó.

Giống như trong thời tiết lạnh lẽo mùa đông, bão tuyết tàn phá bừa bãi dừng lại, mây đen trên bầu trời tản đi, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống, làm cho cả người đều trở nên ấm áp.

Làm cho người ta không nhịn được nhắm mắt muốn ngủ.

Đúng là Phó Tiên cũng làm như vậy.

Cô ấy chậm rãi nhắm mặt lại, lúc ý thức dần mơ hồ, nghe được một giọng nói dịu dàng.

"Trở về đi..."

Cô ấy muốn nói "Cảm ơn", nhưng chưa kịp mở miệng, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Hình như qua rất lâu, lại giống như một cái chớp mắt.

Phó Tiên nghe được có một giọng nói vang lên bên tai.

"... Bà đừng khóc, để cho con gái nghe, sẽ đau lòng..."

"Lâu lắm rồi, con bé... Con bé thật sự có thể nghe thấy sao..."

"Tất nhiên là có thể, bác sĩ nói, Tiên Tiên có cơ hội tỉnh lại, chỉ cần chúng ta nói chuyện nhiều hơn với con bé, không chừng con bé có thể nghe thấy, nhớ chúng ta, sau đó sẽ tỉnh lại..."

"Tiên Tiên, nhìn ba mang gì đến cho con này, là bánh ngọt ngàn tầng mà con thích ăn nhất nha..."

"Con biết mẹ con là người thích làm đẹp đúng không, buổi tối chỉ cần ngủ muộn một chút sẽ lo có nếp nhăn và vành mắt đen, nhưng khoảng thời gian con ngủ say này, mẹ con tiều tụy rất nhiều..."

Bình Luận (0)
Comment