Ba... Mẹ...
Phó Tiên lẩm bẩm hai tiếng gọi này trong lòng, những ký ức đã quên kia, bỗng nhiên trở lại trong đầu.
Ba!
Mẹ!
Cô ấy dùng hết sức lực, rốt cuộc mở mí mắt nặng nề kia ra.
---
Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm không hiểu gì cả, ở trong mắt bọn họ, hình như linh hồn của Phó Tiên sáng lên, hơn nữa còn là loại ánh sáng thật ấm áp, loại lạnh lẽo âm u thuộc về quỷ hồn trên người cô ấy trong nháy mắt biến mất.
Phó Tiên ở bên trong luồng ánh sáng ấm áp kia, từ từ biến mất.
"Bây giờ đưa quỷ đến địa phủ... Gọi là địa phủ đi? Phương thức dịu dàng như vậy sao?" Khương Nhiễm nhỏ giọng nói với Hứa Trạch Nhất, "Tôi vẫn cho là sẽ có một loại không khí âm u lạnh lẽo, đột nhiên xuất hiện Hắc Bạch Vô Thường hoặc là đầu trâu mặt ngựa gì đó, cầm một sợi dây xích thật dài tròng qua cổ tôi kéo tôi đi!"
Nếu không phải mạng sống quan trọng, thậm chí Khương Nhiễm muốn tìm đại lão thử nghiệm dịch vụ này.
"... Trong quyển sổ của ông nội để lại có viết, hình như tới câu hồn là tiểu quỷ, những thứ cô nói là đại nhân vật của địa phủ U Minh, sẽ không tùy tiện ra tay đâu."
Hứa Trạch Nhất cũng không hiểu, nói thứ mình biết cho cô ấy.
Hai người bọn họ trao đổi rất vui vẻ, không chú ý đến, vẻ mặt khiếp sợ của bà cụ lưng gù.
Thậm chí quỷ anh bị giam trong kết giới chịu hình phạt, cũng bởi vì quá mức khiếp sợ, mà tạm thời quên mất giãy giụa.
"Tiểu Nguyên Phúc, cô..." Người giấy cũng đang nghi ngờ có phải mình nhìn lầm hay không, "Cô thành công rồi?!"
Mấy chữ cuối cùng, chứa đựng một loại cảm giác mờ mịt không chân thật.
Trái lại Lạc Văn Thư hết sức bình tĩnh nói, "Ừ, thành công rồi."
Trước khi vào thế giới này, Lạc Văn Thư đã thành công.
Thế giới chỗ cô cũng giống nơi này, chỉ có nhân gian và U Minh địa phủ, thần linh đã sớm biến mất không còn dấu vết, cố gắng tìm kiếm ở chân trời góc biển, cũng chỉ có thể tìm được một tia thần hy còn sót lại mà thôi.
Đã từng dưới cơ duyên xảo hợp, Lạc Văn Thư lấy được mấy chữ kỳ dị, sau đó cùng với đám người sư phụ sư thúc nghiên cứu rất lâu, miễn cưỡng xác định nguồn gốc, có thể chính là thần văn đã sớm biến mất.
Sư phụ và sư thúc đều nói, thế gian đã không có thần, mặc dù thần văn tàn lưu này rất trân quý, nhưng thật ra cũng không có giá trị nghiên cứu.
Ngoài mặt Lạc Văn Thư đồng ý cách nói của bọn họ, nhưng không bao lâu lấy lý do ra ngoài lịch luyện, mang theo thần văn kia biến mất không thấy bóng dáng.
Cô ở nhân gian du lịch mấy năm, vừa tu hành, vừa nghiên cứu thần văn.
Công sức không phụ lòng người, thật sự cô đã nghiên cứu ra.
Sau đó Lạc Văn Thư lại tốn rất nhiều thời gian, tiến hành sửa đổi thần văn được nghiên cứu ra, cuối cùng biến thành chữ viết mình có thể sử dụng được, cũng chính là cái tên mà cô viết trong ngôi miếu đổ nát, đồng thời cũng là bùa chú đặt biệt cô dạy cho Lạc Tinh Dữ.
Nguyên Phúc.
Đó là danh hiệu của cô, là sư thúc lấy cho cô, mà lúc đầu sư phụ định gọi cô là Nguyên Bảo...
Lạc Văn Thư dùng tên của mình lập miếu, giống như thần linh được người ta cung phụng hương khói.
Cái giá của chuyện này, cô phải duy trì sự thái bình của mảnh đất đất lập miếu, cố gắng giải quyết vấn đề gặp phải của người đến miếu dâng hương lạy cầu.
Đoạn thời gian ở thế giới cũ đó Lạc Văn Thư bề bộn nhiều việc, trước sau hao tổn công sức rất lớn, thật sự vất vả mới dọn dẹp sửa trị đám yêu ma quỷ quái.
Mắt thấy lập tức có thể thả lỏng một chút, kết quả sư phụ gửi một lệnh gấp truyền cô về, muốn truyền chức chưởng môn cho cô.
Cho nên Lạc Văn Thư lập tức tạm thời kết thúc cuộc sống làm thần linh ở nhân gian, trở về Huyền môn tiếp nhận chức chưởng môn.
Rồi sau đó, đã đi đến cái thế thế giới này.
---
"Tôi nên khen cô như thế nào mới phải đây, Tiểu Nguyên Phúc..." Người giấy thở dài nói, "Từ lúc nhập môn, chúng ta đều biết, thiên phú của cô hơn người, ngàn năm khó gặp, trời sinh chính là người tu hành, nhưng thật sự không thể nghĩ đến, cô lại có thể vào ngàn năm sau thần linh biến mất không dấu vết, lấy thân thể người phàm, trở thành thần duy nhất của thế gian..."
Lạc Văn Thư đưa Phó Tiên về nhà, là vận dụng thần tức (hơi thở của thần).
Nếu không phải như vậy, người giấy cũng không phát hiện được.
Người giấy vừa nói xong, đã nghe Lạc Văn Thư mở miệng nói chuyện, "Không cần khen ngợi, cô đồng ý với tôi một điều kiện là được rồi."
Người giấy nghe vậy, trong nháy mắt cảnh giác lên, "Chuyện gì?"
"Tôi muốn nhìn thử, thần mà Chu tiên sinh mưu đồ nhiều năm, cố gắng hết sức muốn nghênh đón đến đây rốt cuộc là thứ gì."
Vẻ mặt của người giấy cứng đờ, giọng nói không phân biệt được vui giận, "Giỏi lắm, Tiểu Nguyên Phúc, thì ra lại ở chỗ này chờ tôi!"
Phó Tiên được xem như là một trong nhân vật chính của hôn lễ, cũng là nhân vật quan trọng trong bố cục của Chu tiên sinh, hôm nay bị Lạc Văn Thư đưa đên, gần như kế hoạch của Chu tiên sinh đã có thể trực tiếp bị tuyên bố phá sản.
Lạc Văn Thư bây giờ chỉ cần đi ra ngoài bắt Chu tiên sinh, chuyện này cũng có thể giải quyết được một cách thô bạo.
Nhưng cô không muốn.
Cô tò mò.
Sau khi trở thành thần, Lạc Văn Thư biết nhiều hơn những người khác, trong trời đất này, không còn thần nào khác cả.
Vậy thần mà Chu tiên sinh muốn nghênh đón, rốt cuộc là cái gì?
Người giấy mà cô tạo ra, có từng tầng từng tầng hấp dẫn tà ma, số mệnh đặc biệt, không hề kém hơn linh hồn đến từ thế giới khác là Phó Tiên, chẳng qua Phó Tiên là do bị giam vào trong quỷ vực này, được nuôi dưỡng nhiều năm, tương đối thích hợp mà thôi.
Mà bây giờ Phó Tiên biến mất, nếu như Chu tiên sinh không từ bỏ kế hoạch trù tính nhiều năm, vậy ông ta không có lựa chọn nào khác cả, chỉ có thể dùng người giấy thay thế.