"Ý của cô như thế nào?" Lạc Văn Thư hỏi.
Người giấy cười lạnh một tiếng, "Tôi còn không hiểu cô sao, Tiểu Nguyên Phúc, chuyện cô đã quyết định, gần như không thể thay đổi được."
Đây chính là đồng ý.
"Nhưng tốt nhất cô nên cầu nguyện, giấu chuyện trí nhớ của Phó Tiên sâu một chút, đừng để cho tôi biết, nếu không cẩn thận da của cô!"
Người giấy được tạo ra này, mặc dù có tính cách và trí nhớ của sư thúc Yến Hằng, nhưng không có quan hệ gì với Yến Hằng cả.
Nếu nói rõ hơn, đại khái tươmg đương với một đạo ý thức mà tiên nhân lưu lại trong tiểu thuyết tu tiên.
Lạc Văn Thư nghe nói như vậy, yên lặng một chút, rồi sau đó làm như không xảy ra chuyện gì, "Cô yên tâm đi, cô vĩnh viễn sẽ không biết đâu."
Cô có thể đưa linh hồn của Phó Tiên trở về, là bởi vì đó là một cô gái bình thường, tiêu phí không bao nhiêu tu vi.
Nhưng nếu muốn để linh hồn của mình trở về thế giới cũ.
Con đường này vẫn phải từ từ, gánh nặng đường xa.
Từ từ đi thôi.
"Tới đây." Lạc Văn Thư hủy bỏ kết giới, nói với quỷ anh.
Quỷ anh sửng sốt một chút, lăn một vòng đến, "Xin ngài phân phó!"
Thậm chí còn dùng tôn xưng.
"Chắc ngươi rất rõ ràng, tay của ngươi đã dính quá nhiều mạng, cho dù đến U Minh, chờ đợi ngươi cũng chỉ là vô số hình phạt tàn khốc, muốn vào luân hồi, cũng không biết là năm nào tháng nào."
Quỷ anh yên lặng không nói chuyện.
"Nếu như người phối hợp thật tốt với ta, ta có thể cho ngươi hai lựa chọn, một là để cho người chết một cách nhanh chóng, một cái khác là đưa ngươi đi U Minh, tất cả hậu quả tự mình gánh chịu."
Quỷ anh còn chưa mở miệng, bà cụ bên cạnh đã gấp gáp nói, "Bánh Bao, không cần sợ, không có chuyện gì, chúng ta sẽ giúp cháu cùng nhau chuộc tội, cùng nhau gánh vác, từ từ sẽ trôi qua, Bánh Bao..."
Quỷ anh làm như không nghe thấy lời của bà cụ, trên mặt nở một nụ cười âm trầm, "Ta sẽ phối hợp với kế hoạch của ngài, sau khi kết thúc mọi chuyện, chỉ mong được chết."
"Bánh Bao! Bánh Bao..."
Lạc Văn Thư nhìn nó, "Theo ngươi."
Rồi sau đó nói với người giấy, "Để cho cô nhìn thử, ảo cảnh thần bị sắp xếp đi ra là như thế nào."
---
Chu tiên sinh sắp điên rồi.
Vì hôn lễ ngày mai, ông ta đã chuẩn bị mười mấy năm, ngay cả quỷ anh trăm ngàn cay đắng tế luyện thành, còn có rất nhiều vật chứa, vì vậy thực lực đã giảm đi rất nhiều.
Theo hôn lễ đến gần, ông ta làm việc càng cẩn thận hơn.
Lại không nghĩ đến xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Linh hồn Phó Tiên đến từ thế giới khác cất giấu một bí mật to lớn đã biến mất!
Mặc dù lấy bản lĩnh của Chu tiên sinh không có cách nào đào ra hết được trí nhớ của cô ấy, nhưng vận may của ông ta không tệ, chọp được thông tin có ích nhất đối với mình.
Linh hồn ngoại lai kia, dùng để mang thai thần linh ngoại lai, phản ứng bài xích sẽ hạ xuống, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều...
Nhưng Phó Tiên đã biến mất rồi!
Chu tiên sinh dẫn người vội vàng chạy đến bên cạnh cây hòe lớn, muốn đi vào trong quỷ vực thăm dò thử đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng phát hiện cửa vực đóng kín, chủ nhân là ông ta lại không vào được!
Thật sự là chuyện không thể tưởng tượng đươc!
Ông ta mang mặt nạ màu vàng, thủ hạ của ông ta không nhìn thấy được vẻ mặt của ông ta, chỉ thấy ông ta đứng ở nơi đó, yên lặng không nói gì, hình như bộ dạng rất bình tĩnh.
Thật ra trong lòng ông ta còn gấp gáp hơn người khác, chỉ là không thể biểu hiện ra.
Cũng không biết qua bao lâu, Chu tiên sinh bỗng nhiên cảm giác được cửa quỷ vực mở ra, ông ta mãnh liệt quay đầu, vừa vặn chạm vào một đôi mặt đặc biệt.
Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, thậm chí ông ta quên mình là ai, phải làm cái gì.
Ông ta nghe được một giọng nói vang lên bên tai của mình, "Tiên sinh, người mệnh đặc biệt, bắt trở về rồi!"
Cùng lúc đó, trong đầu ông ta toát ra một suy nghĩ, "Kế hoạch còn chưa thất bại, còn có thể tiếp tục tiến hành!"
Ngày 4 tháng 8 âm lịch, mọi chuyện đều không thuận lợi.
Bầu trời giăng đầy mây đen, âm trầm, giống như lúc nào cũng có thể mưa xuống.
Thời gian đã đến buổi chiều, hôn lễ sắp cử hành.
Địa điểm là trước cây hòe lớn.
Gió vẫn cứ thổi, hoa hòe trắng bay đầy trời, giống như tiền giấy được đoàn người đưa tang ném xuống.
Trên nhánh cây treo đây đèn lồng giấy viết chữ Hỉ, cũng không thể gia tăng không khí vui mừng cho hôn lễ này.
Người giấy thay thế Phó Tiên, trở thành cô dâu trong hôn lễ, nhưng cô không mặc áo cưới màu đỏ thẫm giống như Phó tiên, cũng không có đội khăn cô dâu, vẫn là chiếc váy trắng cài hoa trắng trên đầu giống như lúc trước.
Khách dưới đài không cảm thấy không có chỗ nào không đúng, bọn họ cười nói, giống như thật sự tham gia hôn lễ của người bạn rất thân.
"Giờ lành đã đến ---"
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái thần linh!"
"Phu thê giao bái!"
"Lễ thành!"
"Cúng tế bắt đầu!"
Theo tiếng quỷ hồn điều khiển chương trình chấm dứt, vốn dĩ không khí được xem là bình thường, trong nháy mắt trở nên quỷ dị lạnh lẽo.
Chỉ thấy khách tham gia hôn lễ, mặc kệ là người sống hay là quỷ hồn, từng người đều không thể hiện cảm xúc trên mặt, ánh mắt chết lặng, giống như một con rối bị điều khiển bởi một sợi tơ, từng người đột nhiên đi đến tế đàn bên cạnh cây hòe lớn.
Sau đó, giống như lời trước khi Phó Tiên biến mất nói, tế đàn chuyển động, người sống và quỷ hồn bị nghiền thành thịt nát.
Lạc Văn Thư và người giấy đứng bên cạnh nhau, mặt không cảm xúc nhìn tình huống trước mặt.
Không ngoài dự liệu, rất nhanh cô có thể thấy được thứ gọi là thần.
Chỉ thấy tế phẩm trên tế đàn, máu thịt thành bùn, hình như bị thứ gì đó dẫn dắt, chậm rãi lơ lửng, xoay tròn, giống như một đạo nước xoáy, bay thẳng đến chân trời.