Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 211

Chương 211 -
Chương 211 -

Mấy cái xúc tu to lớn che đậy bầu trời màu đen, ngay sau đó, một cái đầu thật to xuất hiện, phía trên mọc đầy con mắt, đỏ thẫm như máu, không ngừng chuyển động qua lại, vừa buồn nôn vừa kinh dị.

Đây không phải là thật thể, chẳng qua là một hư ảnh, là bóng dáng của quái vật chiếu đến chỗ này.

Máu thịt và tinh hoa bay vào trong miệng của quái vật.

Có một cái chớp mắt, Lạc Văn Thư cảm thấy, cô từ trong vô số đôi mắt phi nhân loại trên cái đầu to lớn kia, thấy được một chút tâm trạng nghi ngờ.

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Rất nhanh quái vật đã hấp thu xong tế phẩm, một lát sau, một cái bướu thịt màu đỏ ngọa nguậy phun ra từ trong miệng nó, rơi xuống trung tâm của tế đàn.

Không cần Lạc Văn Thư chỉ thị, quỷ anh đã tự giác đi lên phía trước, khuôn mặt của nó tái nhợt, ánh mắt tàn bạo, nâng bướu thịt kia lên, miệng mở ra to đến một loại trình độ không thể tưởng tượng nổi, nuốt bướu thịt ngọa nguậy kia vào.

Lạc Văn Thư có chút không muốn xem nữa.

Mà người giấy còn ghét bỏ hơn cô, trực tiếp nghiêng đầu qua.

Rất nhanh quỷ anh đã đi đến trước mặt người giấy, nó vẫn là dáng vẻ lúc trước, nhưng lúc này ánh mắt có chút khác biệt, mắt dọc, không giống như người, mà là một dã thú nào đó, thân thể ở trần, làn da lộ bên ngoài, có thể thấy được thứ gì đó đang di chuyển dưới da, mỗi một chỗ bị thứ gì đó di chuyện qua, sinh ra một cái cục thịt buồn nôn.

"Đắc tội rồi." Quỷ anh nhỏ giọng nói, rồi sau đó lập tức chui vào người giấy.

Cùng lúc đó, Lạc Văn Thư nghe được người giấy hừ lạnh một tiếng.

Cô tự giác đuối lý, không lên tiếng.

Chu tiên sinh ở một bên, thấy toàn bộ nghi thức cúng tế đã hoàn thành viên mãn, sự lo lắng trong lòng cũng biến mất.

Ông ta nóng bỏng nhiệt tình, nhìn bụng của người giấy, hình như bên trong đó không phải là quái vật, mà là con cháu huyết mạch của ông ta.

"Chuyện sau cô tự mình xử lý đi." Người giấy không chịu nổi loại buồn nôn này, trực tiếp lựa chọn quẳng gánh giữa đường, vừa nói xong, đặc tính thuộc về công chúa Yên Hằng Đại Yên hoàn toàn biến mất.

Mà sau khi sự đặc biệt nhất mà Lạc Văn Thư thêm vào cho người giấy biến mất, chỉ thấy người giấy vốn rất sống động, trong nháy mắt trở nên có chút đờ đẫn.

Chẳng qua Chu tiên sinh còn đắm chìm vào vui mừng nghênh đón thần linh, cũng không nhận ra chút dị thường nào.

"... Rất nhanh thần linh sẽ hạ xuống nhân gian, đến lúc đó, cái thế giới này sẽ nghiêng đón trật tự mới được thiết lập..."

Lạc Văn Thư cũng không chịu nổi bộ dạng khùng điên này của ông ta, chẳng qua vì an toàn, vẫn quyết định hỏi một câu.

"Thần mà ông nói, ở trong cái bụng này đúng không?"

Nhất thời Chu tiên sinh không phản ứng kịp, trả lời theo bản năng, "Đúng vậy, thần đã ở chỗ này, rất nhanh sẽ hoàn thành chiếm đoạt vật chứa và cơ thể mẹ, thoát thai mà sống, hạ xuống nhân gian."

Sau khi Chu tiên sinh nói xong câu này, chậm chạp phản ứng lại, hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Lạc Văn Thư giơ tay lên vẽ bùa.

Ông ta ý thức được tình huống không đúng lắm, nhưng hoàn toàn không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn bùa chú hình thành, hóa thành sợi dây trói buộc, bay đến chỗ ông ta, trong nháy mắt trói ông ta thành một cái bánh chưng, không nhúc nhích được gì.

Không chỉ có ông ta, còn có thủ hạ của ông ta.

Ông ta khó khăn nghiêng đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện cảnh tượng trước mắt xảy ra biến hóa nghiêng trời lỡ đất.

Chỉ thấy những thôn dân quỷ hồn bị nhốt vào trong một cái kết giới

Mà khách quỷ hồn và người sống phải chết trong nghi thức cúng tế, tất cả đều không bị gì cả, trên mặt bọn họ tràn đầy sự tò mò, rối rít nhìn về phía bên này, trên tay chỉ chỉ chõ chõ, đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.

Dáng vẻ kia, giống như đang nhìn một con khỉ.

"Sao lại có thể!!" Chu tiên sinh không dám tin nhìn tất cả trước mắt.

Hôn lễ, tế phẩm, nghi thức cúng tế...

Tất cả mọi thứ, giống như chỉ là ảo giác của ông ta.

Nếu quả thật là như vậy, vậy... Thần linh của ông ta thì sao?

Chu tiên sinh chậm rãi nhìn về người giấy do Lạc Văn Thư làm ra, lúc này mới phát hiện sự dị thường của người giấy, ánh mắt đờ đẫn, tay chân cứng ngắc, làn da xù xì không bóng loáng...

"Người giấy?!!" Ông ta không dám tin kêu lên một tiếng.

“Không biết thần trong miệng của ông, đón nhận tế phẩm giả tạo, lại ở trong bụng của một người giấy, cuối cùng sẽ lấy bộ dạng như thế nào, hạ xuống thế giới này đây?"

"Chẳng qua những thứ này không có quan hệ gì với ông cả."

"Ông cứ ở chỗ này đợi đi, rất nhanh sẽ có người đến đón ông đi."

Lúc Chu tiên sinh nghe được lời này, đã có một loại cảm giác bất thường, một giây sau Lạc Văn Thư giơ tay lên làm pháp quyết.

Động tác đó, sư phụ đã từng dạy cho ông ta, là dùng để liên lạc với Vô Thường của U Minh.

Trong đầu Chu tiên sinh chỉ có hai chữ --- Xong rồi!

Mặc kệ là kế hoạch ông ta sắp đặt nhiều năm, hay là ông ta, tất cả đều đã xong đời.

Ngay một cái liếc mắt Lạc Văn Thư cũng lười bố thí cho ông ta, sau khi cô liên lạc với Tạ Phỉ, thì nói với Hứa Trạch Nhất mấy câu, sau đó lập tức điểu khiển người giấy rời đi.

Cô cũng không muốn dùng bộ dạng quỷ quái này gặp mặt Tạ Phỉ, chắc chắc sẽ bị cười nhạo biến thành lịch sử đen trong đời.

Mặc dù nhìn vào Tạ Phỉ không giống như loại người đó.

Lạc Văn Thư vẫn quyết định làm chuyện ổn thỏa một chút.

Rất nhanh cô đã biến mất bên trong núi rừng rậm rạp.

Hứa Trạch Nhất và Khương Nhiễm đứng dưới cây hòe lớn, trố mắt nhìn nhau.

"Đại lão cứ đi như vậy?"

"Hình như là đi rồi."

"Đáng ghét, tôi còn chưa hỏi phương thức liên lạc của đại lão! Thậm chí cũng không biết tên của đại lão, cũng còn chưa nói cảm ơn nữa! Đây chính là ơn cứu mạng đó, người khác cứu chó cứu mèo, cũng sẽ nhận được quà cảm ơn mà!"

Bình Luận (0)
Comment