Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 212

Chương 212 -
Chương 212 -

"Có lẽ đại lão không quan tâm mấy thứ này."

"Nhưng tôi quan tâm! Tôi vô cùng quan tâm! Tôi muốn mua bùa bình an gì đó của đại lão! Chuyện này đã xây dựng lại thế giới quan của tôi, bây giờ tôi không thấy có chút an toàn nào!"

"... Nếu như chỉ bởi vì cái này, tôi có thể giới thiệu cho cô một người..."

Hai người đang trao đổi, bỗng nhiên bên cạnh có một cơn gió lạnh thổi vèo vèo đến.

Hứa Trạch Nhất cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý liếc nhìn một cái, rồi sau đó cả người ngây ngẩn.

"Sao vậy..." Khương Nhiễm thấy bộ dạng này của Hứa Trạch Nhất, cũng đi theo nhìn sang, sau đó cũng ngây ngẩn.

Chỉ thấy trong không khí, mơ hồ có một cánh cửa loáng thoáng xuất hiện, một người đi ra từ trong đó.

Trên người mặt trường sam màu trắng, dáng người cao ngất như cây tùng, mặt mũi được một tầng sương mù bao phủ, nhìn không ra diện mạo thật, nhưng khí chất lại vô cùng nổi bậc.

Khương Nhiễm: "Má ơi, thật sự đẹp trai..."

Hứa Trạch Nhất: "...?"

Vậy mà cũng nhìn ra được đẹp trai à?

Tạ Phỉ đi ra từ quỷ môn, lúc nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, rõ ràng hơi ngẩn ra.

Mới vừa rồi có người dùng linh cảm liên lạc với anh, không cần nghĩ cũng biết là Lạc Văn Thư, dù sao trong địa giới Xuân Sơn này, trước mắt anh mới chỉ cho một cái ấn tín kia.

Anh cho là lúc đi ra cũng sẽ thấy bóng người quen thuộc, kết quả đầy đất đều là quỷ quái, một đám người bình thường bị mê hoặc, còn có người tu hành bị bùa chú trói chặt.

Bên cạnh có hai người bình thường ríu rít nói chuyện, hiến nhiên là có thể thấy anh, chẳng qua hình như nơi này là một mảnh quỷ vực, trái lại cũng là chuyện bình thường.

Tạ Phỉ nghe được một chút đối thoại của bọn họ, suy đoán đại lão bọn họ nhắc đến chắc là Lạc Văn Thư, vì vậy mở miệng hỏi, "Lạc Văn Thư đâu?"

"Đại lão nói cô ấy có chuyện muốn rời đi trước." Hứa Trạch Nhất theo bản năng trả lời, sau đó kể lại lời dặn dò trước khi đại lão rời đi cho người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

Sau khi anh ta nói xong, bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Người trước mắt này hình như mới vừa rồi nói ba chữ "Lạc Văn Thư"... Chẳng lẽ đại lão mặc váy trắng là Lạc Văn Thư?

Rất nhanh Hứa Trạch Nhất lại nghĩ đến một chi tiết khác, trước đó Chu tiên sinh không dám tin nói ra hai chữ, lúc ấy anh ta chỉ nghe loáng thoáng không rõ, bây giờ nghĩ lại, hình như ông ta nói là "Người giấy".

Nói cách khác, người anh ta nhìn thấy, đúng là Lạc Văn Thư, nhưng không phải bản thân của cô, cô chỉ là điều khiển người giấy?

Lại nói, trước đó anh ta còn cảm thấy đại lão này có chút tương tự với Lạc Văn Thư, chẳng qua cũng chỉ cho rằng ảo giác của mình.

Bây giờ nhìn lại, trực giác của anh ta rất chính xác.

Tạ Phỉ không rảnh quan tâm một người bình thường đang suy nghĩ gì, anh nghe xong lời của Hứa Trạch Nhất, thì trầm mặc chống lát.

Hiển nhiên lần này Lạc Văn Thư liên lạc với anh, lại là để cho anh tới giải quyết mọi chuyện.

Lại.

Tạ Phỉ nghĩ đến chữ này, trong nháy mắt có một ảo giác, hình như anh đã trở thành một công cụ hình người chuyên đi giải quyết mọi chuyện, hơn nữa là cái loại lúc nào gọi cũng có thể đến.

Nghe vào hình như có chút làm nhục thân phận của anh.

Nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi lần Lạc Văn Thư đụng phải chuyện đặc biệt gì, đến cuối cùng đúng là anh là người đến xử lý.

Tạ Phỉ: "..."

---

Ban đêm.

Trắng sáng treo cao trên bầu trời đêm, chiếu lên bóng dáng mảnh khảnh, in bóng người lên con đường xi măng mới sửa xong từ dưới sườn núi đi lên thôn Thượng Dung ở ngoại ô phía Nam.

Chính là người giấy do Lạc Văn Thư điều khiển.

Cô dùng chút thời gian, từ khu rừng rất xa, trở lại ngoại ô phía Nam Xuân Sơn.

Đường xi măng cô đạp dưới chân là Kim Bình An bỏ tiền ra sửa đi thông với miếu Nguyên Phúc, dùng tiền nhiều cũng có chỗ tốt, trải qua một khoảng thời gian phơi nắng làm khô, đã có thể đi được rồi.

Hai bên còn có bồn hoa xanh hóa, trên nhánh cây trơ trụi, cột từng sợi vải đỏ, còn trồng rất nhiều hoa, chờ qua một đoạn thời gian lớn lên, đây chính là một con đường nông thôn xinh đẹp.

Người giấy đi rất nhanh, mục tiêu là miếu đá cuối con đường.

Bở vì lúc trước nơi tham gia hôn lễ người giấy cần đi quá xa, hơn nữa chuyện cần đối phó tương đối phiền phức, lấy tu vi hôm nay của Lạc Văn Thư, rất khó cách không khống chế, vì vậy chỉ có thể để thần thức bám vào bên trên.

Như vậy vấn đề đầu tiên, cô cần phải tìm một nơi cho thân thể của mình.

Mà cái thế giới này, lại không có nơi nào an toàn bằng thần miếu của cô.

Gió đêm mát mẻ thổi lất phất đến, làm cho cây cỏ thoáng lay động.

Xung quanh tiếng côn trùng thay nhau vang lên.

Một bóng dáng lén la lén lút, xa xa đi đến.

---

Ngưu Quang Lượng là thôn dân gần đây, chẳng qua không phải ở thôn Thượng Dung, là thôn Nam Khẩu ở bên cạnh, đi qua ngọn núi phía sau miếu là đến.

Gã là một nhân vật nổi tiếng trong thôn, tất nhiên là cái loại nhận vật làm chuyện xấu đó.

Từ nhỏ Ngưu Quang Lương là một phần tử xấu, ba tuổi trộm gà con, bay tuổi bắt mèo nhỏ ném vào sông cho chết chìm, mười hai tuổi lúc tắm sông, bắt vịt người ta thả chôn ở dưỡi bãi sông.

Mỗi lần người khác tìm đến cửa, người nhà gã đều che chở nói, "Đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, người lớn các người so đo với nó làm gì".

Sau đó mọi người cũng lười tranh cãi, tránh nhà này giống như tránh ôn thần.

Trẻ con trong thôn cũng không chơi với Ngưu Quang Lượng.

Chẳng qua gã không thèm để ý, khi còn bé tự chơi một mình, lớn lên một chút thì lăn lộn với mấy tên côn đồ lông bông bên ngoài.

Người trong thôn đều chờ nhìn xem tương lai gã có kết quả gì.

Mùa hè năm Ngưu Quang Lượng mười bốn tuổi, trộm cá thôn dân bên cạnh nuôi, bị bắt tại trận.

Bình Luận (0)
Comment