Hai thôn cách nhau không tính là quá xa, đối phương cũng nghe được "tiếng tăm" của gã, biết gã là loại người heo chết không sợ nước sôi, vì vậy cũng lười bảo gã đền, chỉ mắng mấy câu, sau đó để cho gã đi.
Nhưng còn đánh giá thấp sự xấu xa của Ngưu Quang Lượng.
Gã cảm thấy bị mắng rất là mất thể diện, trong lòng rất khó chịu, làm thế nào cũng không hết giận được, ban đêm cùng ngày cầm thuốc trừ sâu nhà mua, lén mò đến hồ cá, đổ hết lọ thuốc trừ sâu vào hồ nuôi cá.
CMN để cho ông mắng tôi.
Gã nở nụ cười đắc ý, tiện tay quăng chai thuốc trừ sâu vào đồng cỏ gần đó, sau đó lập tức về nhà đi ngủ.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao ba sào, gã còn ngủ rất say, bỗng nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng còi í ọe của xe cảnh sát làm cho gã tỉnh lại.
Ngưu Quang Lượng bất mãn mở mắt ra, vừa mới chuẩn bị mắng người, đã nghe được một trận ồn ào, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, cảnh sát mặc đồng phục đi vào.
Rất nhanh gã đã ý thức được, có thể chuyện đầu độc bị phát hiện rồi.
Phản ứng đầu tiên của gã là đánh chết không chịu thừa nhận, dù sao lại không có người bắt tại hiện trường, gần đó cũng không có camera.
Lúc ấy Ngưu Quang Lượng mới vừa vất vả lắm hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, cũng không biết được gì nhiều, ngay cả tên của mình cũng viết xấu vô cùng.
Đối với kỹ thuật trinh sát, gã chỉ biết đến camera theo dõi lấy chứng cứ gì đó mà tôi, ngay cả vân tay cũng không biết, nếu không cũng sẽ không tùy tiện ném chai thuộc trừ sâu ở gần nơi gây án.
Hành động đầu độc cá nuôi này của Ngưu Quang Lượng thuộc về nguy hại an toàn của cộng đồng, lại tạo thành tổn thất kinh tế hơn mười vạn tệ, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, xử phạt nhẹ, cuối cùng xử người giám hộ bồi thường tổn thất cho người bị hại, còn gã bị nhốt vào trại cải tạo.
Gã ở trong đó hai năm, biểu hiện tốt, được thả ra.
Nhưng cũng không cải tà quy chính.
Cũng không lâu lắm, bởi vì ăn trộm đồ vật quý giá, lại bị bắt về nhốt lại.
Lúc trở ra, cũng đã qua mười tám tuổi.
Sau đó gã an phận một đoạn thời gian, vào thành phố tìm công việc, nhưng cũng làm không được lâu lắm.
Rửa xe, nhân viên phục vụ quán cơm, quán bar...
Không kiếm được mấy đồng tiền, trái lại quen biết với mấy dân anh chị xã hội, rất nhanh đã trở thành khách quen của trại tạm giam.
Thường xuyên qua lại giữa nhà tù và trại cai nghiện, hai năm ba năm lại ba năm, đi ra tuổi đã lớn.
Công việc nhẹ nhàng không tìm được, khổ mệt lại không muốn làm, người nhà cũng đã sớm mặc kệ gã, chẳng qua cũng chỉ cho miếng cơm ăn.
Vì vậy Ngưu Quang Lượng suốt ngày chơi bời lưu lổng.
Nhưng cuộc sống không có tiền, thật sự quá khó sống.
Trước đó vài ngày, bỗng nhiên thôn Thượng Dung có một người lắm tiền đến, phát động nhiều người muốn lập miếu sửa đường ở dưới chân núi, tiền công rất cao, công việc cũng nhẹ nhàng, Ngưu Quang Lượng cũng đi làm cho đến khi kết thúc, cầm được không ít tiền.
Vốn dĩ gã định đi ra ngoài vui vẻ mấy ngày, nhưng ngoài ý muốn phát hiện được một chuyện làm ăn.
Kẻ lắm tiền kia sửa sang cái miếu Nguyên Phúc gì đó, trước kia đều chưa từng nghe qua, nhưng không ngờ, nghe nói rất linh, người đến dâng hương tế bái ngày càng nhiều.
Con trai của kẻ lắm tiền, là một người trẻ tuổi nhuộm tóc màu vàng, lái xe sang, ban ngày thường xuyên đến chỗ kia trông nom, giảng quy củ bái lạy Bồ tát cho người không biết, nhang cúng đều là miễn phí.
Đây chính là cơ hội làm ăn Ngưu Quang Lượng phát hiện.
Gã thừa dịp lúc người trẻ tuổi tóc vàng không có ở đây, cầm một ít nhang nến đến đây bán, giống với những miếu ở chỗ khác, giá mua vào mấy tệ, bán ra mấy chục mấy trăm tệ.
Gã còn bán bùa bình an và mảnh vải đỏ cầu nguyện, bùa bình an 88 tệ, mảnh vải đỏ là 10 tệ.
Rất nhiều người từ vùng khác đến không biết chân tướng, đều sẽ mua của gã.
Điều kiện gia đình bình thường, thì mua một chút.
Người không thiếu tiền, gã lập tức tăng giá lên, có lần chỉ bán nhang đã bán được 888 tệ, hơn nữa, một người có thể để cho gã lời được hai ngàn tệ.
Mấy ngày tiếp theo, Ngưu Quang Lượng đã kiếm được khoảng mấy chục ngàn tệ!
Mà trong này một nửa là kiếm được trong hôm nay, bởi vì đầu tóc vàng kia không đến, từ buổi sáng gã vẫn bán đến buổi tối.
Mắt thấy thời gian đã trễ lắm rồi, đoán chừng sẽ không có người đến thắp hương lạy Bồ tát, Ngưu Quang Lượng lập tức cẩn thận thu dọn mọi thứ, không có phương tiện mang về cho nên giấu ở một góc kín gần đó, cầm bao nilon đậy lại, còn vải cầu phúc thì bỏ vào trong túi, chuẩn bị xách về nhà.
Nhưng mà gã cưỡi xe máy, mới ra đường mới sửa, bỗng nhiên xe tắt máy không đi được nữa.
Ngưu Quang Lượng hùng hùng hổ hổ mắng, thử nhiều lần, cũng không khởi động được.
Vì vậy gã gạt chân chống đỡ, dừng xe ở ven đường, chuẩn bị kiểm tra xem hư cái gì, nhưng lúc này lại thấy được một bóng người màu trắng, đi vào theo con đường kia.
Lúc này đã hơn nửa đêm, lại là nơi hoang vu, người bình thường dù không bị dù dọa, cũng sẽ không muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng Ngưu Quang Lượng thì không giống, trong nháy mắt gã sáng mắt lên, trong đầu đều là --- Tiền đến!
Vì vậy Ngưu Quang Lượng không để ý chiếc xe cùi kia nữa, cầm theo túi vải đi theo.
Chờ lúc gã đi đến đầu đường, đã chỉ có thể thấy một cái bóng màu trắng ở phía xa xa.
Cái bóng kia hình như là một cô gái, Ngưu Quang Lương không nghĩ đến chuyện tại sao đối phương dám một mình đi tới đây, chỉ là ghét bỏ mắng một câu "Đi thật nhanh", tiếp đó cứ tiếp tục đi theo.
Gã một đường đi đến trước miếu, không nhìn thấy người, hơi nhíu mày lại.
"Chạy đi đâu rồi?"
Ngưu Quang Lượng tìm kiếm xung quanh một vòng, kết quả cũng không tìm thấy người, lúc này gã chậm chạp phát hiện hình như tình huống không đúng lắm.