Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 214

Chương 214 -
Chương 214 -

"Đừng nói là gặp... gặp thứ đó đó..."

Gã suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên cũng cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hơn, tóc gáy dựng đứng lên, xách đồ chuẩn bị chạy trở về.

Lúc này, chợt nghe được một tiếng nhỏ nhẹ từ sau lưng truyền đến, "Anh đang tìm gì vậy?"

Trong nháy mắt Ngưu Quang Lượng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ trợn to, thân thể cứng đờ tại chỗ.

---

Rất sớm, Lạc Văn Thư đã có cảm giác có người đi phía sau.

Chẳng qua cũng không để ý lắm.

Trái lại sợi dây đỏ treo trên nhánh cây ở bồn hoa ven đường lại làm cho cô chú đến đến.

Trên những mảnh vải này, có sự tồn tại của lực lượng nguyện vọng, hơn nữa là hướng cho cô.

Hiển nhiên là người cầu nguyện nhớ danh hiệu của cô, sau đó treo sợi vải đỏ này lên.

Thần miếu của Lạc Văn Thư ở thế giới cũ, bên ngoài cũng treo đầy sợi vải cầu nguyện, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng qua những mảnh vải đỏ dài này, nhìn kích thức ngắn dài giống nhau, không thể nào là tự mỗi người đến miếu mang đến, chất lượng rất tệ, giống như là sản xuất theo nhóm vậy.

Mà Kim Hữu Tiền không có nói chuyện đẩy ra loại dịch vụ này hơn nữa còn là thu tiền với cô.

Rất nhanh cô đi đến trước miếu, ý thức rời khỏi người giấy, trở lại ngồi trong bản thể đang tĩnh tọa bên cạnh miếu.

Theo lý thuyết mà nói, kết giới do cô lập ra, trên thế giới này không có người nào có thể chạm vào thân thể của cô.

Coi như xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì đó, một khi kết giới bị chạm vào, cô cũng có thể cảm ứng được lập tức trở về.

Sau khi Lạc Văn Thư trở lại bản thể, cũng không gấp đi ra khỏi kết giới, mà là chờ một lát, đợi cho người đi theo phía sau đến.

Kết quả phát hiện, trên người của người này, lại có một tia lực lượng nhân quả, liên quan đến cô!

Lạc Văn Thư đột nhiên lên tiếng, đối phương giật mình trong dự đoán, qua rất lâu mới run rẩy xoay người lại, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, sau khi rõ ràng nhìn thấy bộ dạng của cô, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó tức giận xông lên.

"CMN, đêm hôm khuya khắc hù dọa ai đó?!" Gã mở miệng mắng chửi thô tục, rất có khí phách, giống như không phải là người mới vừa rồi bị hù dọa gần chết.

Lạc Văn Thư không quan tâm đến gã, nhìn cái túi gã xách theo, bình tĩnh hỏi, "Đồ này bán thế nào?"

Ngưu Quang Lương nghe nói như vậy, cũng bớt giận một chút, nhưng không biến mất hoàn toàn, giọng điệu không tốt, "Vải cầu phúc hai mươi tệ, bùa bình an 100 tệ một tấm, nhang cũng có, 188 tệ ba cây."

Giá này là gã nâng cao lên một cách bậy bạ.

Dù sao nơi này cũng chỉ có một mình gã bán, hơn nữa người này nửa đêm một mình đi thắp nhang lạy thần, có lẽ là đụng phải việc gấp gì đó, hoặc có lẽ làm chuyện trái lương tâm, có xác suất mua rất cao.

Nếu quả thật không bán được, lúc đó lại suy nghĩ đến chuyện giảm hạ cũng không muộn.

"Muốn cái gì?" Gã hỏi.

"Nhưng tôi nghe nói, đến đây đều không cần tiền." Lạc Văn Thư nhìn gã.

Ngưu Quang Lượng vừa nghe, nhất thời phản bác lại: "Trên đời này có cái miếu nào không cần tiền? Chỗ khác còn thu tiền vé vào cửa nữa! Không lấy tiền, lấy cái gì lập miếu, lấy cái gì sửa đường? Bồ tát có thể tự mình làm được những thứ này sao?"

Đây là lời thường dùng gần đây của gã, mỗi khi có người nghi ngờ, gã sẽ đùng đùng nói ra lời này, mười người thì có tám người bị hù dọa.

"Tiền anh thu, cũng là Bồ tát trong miếu dùng sao?" Lạc Văn Thư lại hỏi.

Ngưu Quang Lượng trợn mắt tàn bạo nhìn cô một cái: "Liên quan cái rắm gì đến cô! Có mua không? Không mua thì ông đây đi!"

"Anh đi đi." Lạc Văn Thư nói.

"Quỷ nghèo! Không có tiền mà đòi lạy bồ tát!" Ngưu Quang Lượng mắng một câu, xoay người rời đi.

---

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Bài tập làm xong rồi, cũng đã luyện chữ mẫu xong, vẽ một bức tranh, tu luyện một lát, còn đan thảm đắp nữa. Trễ lắm rồi, mẹ vẫn chưa về, hôm nay mình vẫn ở nhà một mình. Anh hỏi mình, có muốn đến nhà anh ấy ngủ không, nhưng mình muốn ở lại nhà thôi. Anh ấy còn nói có thể ở lại ngủ cùng mình, nhưng mình đã là một cậu bé lớn rồi, có thể tự mình ngủ. Hy vọng buổi sáng tỉnh lại, là có thể nhìn thấy mẹ. Ngủ ngon. Nhớ mẹ. #Nhật ký của Tinh Tinh#

Bức ảnh đi kèm hôm nay là bức tranh vẽ kia, hai nhân vật hoạt hình ngồi trên đệm yoga tĩnh tọa.

Lạc Tinh Dữ viết xong nhận ký, lập tức đặt điện thoại xuống chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Nhưng tay mới vừa đụng đến đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng chuyển ổ khóa.

Tiếng đó rất nhỏ, nhưng trong bóng đêm tương đối yên tĩnh lại to khác thường. Hơn nữa, từ sau khi cậu bé bắt đầu tu luyện, giác quan nhạy bén hơn trước rất nhiều lần, vì vậy nghe rất rõ ràng.

Cả người cậu bé sửng sốt một chút.

Trước khi vào phòng ngủ, cậu bé đã khóa cửa chính ở phòng khách, trước khi lên giường, còn đi kiểm tra một lần.

Phản ứng đầu tiên của Lạc Tinh Dữ là Lạc Văn Thư trở về, đôi mắt cậu bé sáng lên, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã nghe được một giọng nói quen thuộc truyền từ bên ngoài, "Mẹ về rồi."

"Mẹ ơi!" Trong nháy mắt Lạc Tinh Dữ xoay người bò từ giường dậy, chân trần đạp trên mặt sàn, mở cửa chạy ra khỏi phòng khách.

Đèn bên ngoài đã mở, là ánh sáng êm dịu, cậu bé thấy Lạc Văn Thư đứng ở cạnh cửa, đang nhìn mình, trong mắt là ý cười nhàn nhạt.

"Mẹ ơi!" Cậu bé ba bước chạy thành hai bước, lập tức nhào vào lòng cô.

---

Tối hôm đó, Khương Tử Hành cũng giống như trước, trước khi đi ngủ theo thói quen mở Douyin ra, tìm được tài khoản đặc biệt chú ý, nhìn nhật ký mới của đối phương.

Cậu ta phát hiện hình như người bạn nhỏ ở nhà một mình, vì vậy nhắn đôi tin an ủi, hơn nữa nhắc nhở cậu bé phải chú ý đóng kín cửa.

Bình Luận (0)
Comment