Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 215

Chương 215 -
Chương 215 -

Khoảng thời gian này, Khương Tử Hành đã hơi hiểu thói quen của người bạn nhỏ này, trước khi đi ngủ sẽ viết nhật ký, ngày hôm sau thức dậy mới kiểm tra bình luận.

Sau khi nhắn sau, anh ta chuẩn bị tắt app đi ngủ, nhưng phát hiện có nhắc nhở tin tức mới, nhấn đi vào, lại thấy trả lời của người bạn nhỏ.

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Cảm ơn anh đã quan tâm, mẹ đã về rồi!!!

Rất nhanh cậu ta lại phát hiện, đổi phương cập nhật một nhật ký mới.

Đảo nhỏ Tinh Tinh: "Mẹ đã trở về !!! [vui vẻ ][ vui vẻ ][ vui vẻ ]

Cách internet, Khương Tử Hành cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của người bạn nhỏ, vui vẻ đến mức ngay cả tag nhật ký Tinh Tinh cũng quên gắn vào.

---

Ngày hôm sau, Ngưu Quang Lượng ngủ đến buổi trưa hôm sau mới tỉnh lại.

Gã ở ổ chó của mình lựa chọn nửa ngày, mới tìm được một bộ quần áo sạch sẻ để thay, sau đó tùy tiện đánh răng rửa mặt, cưỡi xe gắn máy ra ngoài.

Gã định cho mình một ngày nghỉ phép, đi vào thành phố vui chơi một chút.

Kết quả mới lên trấn, quẹo cua đã nhìn thấy trước mặt đứng mấy người cảnh sát giao thông, đang bắt một người ở gần đó.

Ngưu Quang Lượng mắng chửi trong lòng một trận, chuẩn bị quay đầu đổi con đường khác, nhưng còn chưa kịp hành động, chỉ thấy một cảnh sát giao thông nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai giây sau, đối phương vẫy tay với gã.

Tiền phạt hai trăm, ăn một trận giảng đạo lý, xong rồi còn phải mặt mày vui vẻ nói "Lần sau nhất định sẽ ghi nhớ".

Gã từ trong cóp sau lấn mũ bảo hiểm đội lên, cưỡi xe đi xa, lập tức thay đổi sắc mặt, một chuỗi tiếng mắng thô tục phun ra từ miệng.

Lúc cưỡi xe đi qua một từng mảnh ruộng lúa hai bên đường, thấy ven đường có một cô gái ngày nóng mặc váy ngắn, vóc dáng rất tốt, vì vậy Ngưu Quang Lượng đã quay đầu huýt sáo mấy tiếng.

Lúc nãy bỗng nhiên ở trong ruộng, vọt ra một thứ gì đó, bay vọt thắng đến chỗ gã.

Chờ lúc gã quay đầu, đã muộn.

Đó là một con châu chấu rất lớn, trực tiếp bay thẳng vào mặt Ngưu Quang Lượng, trong nháy mắt làm cho gã sợ hết hồn, không chú ý đến tay, đầu xe bị lệch, đụng vào trong một quầy bán đồ lặt vặt ven đường.

Chủ của quầy bán đồ lặt vặt là một dì, đang đánh mạc chược với mấy người hàng xóm, chợt nghe bên cạnh vang lên một tiếng rầm thật lớn, mấy người giật nảy mình, rồi sau đó vội vàng đứng dậy đi qua kiểm tra.

Chỉ thấy phía trước nhất, tủ kiếng bày thuốc lá đã vỡ nát, kệ hàng bên cạnh ngã xuống, phía dưới đè một chiếc xe gáy máy và một người.

Bà chủ sửng sốt một chút.

Mặc dù có chút không phúc hậu, nhưng phản ứng đầu tiên của bà ấy là --- Bồ tát Nguyên Phúc lại linh như vậy!

Hôm qua bà ấy mới đi dâng hương, hôm nay thì có quý nhân đến, đổi mới kệ hàng và tủ mà bà ấy dùng mấy năm, còn thanh lý xong một đống hàng cũ.

Một giờ sau, Ngưu Quang Lượng từ quầy bán đồ ăn vặt đi ra.

Tiền mặt - 1500 tệ, vết thương +3.

Gương mặt của gã đen như đích nồi, ném xe gáy máy vào bên ngoài quầy bán đồ ăn vặt, gã cảm thấy hôm nay ra ngoài không thích hợp cưỡi xe gáy máy, lúc này mới ra ngoài không bao lâu, đã bị mất 1700 tệ!

Gã cầm điện thoại ra, mở app kêu xe.

Một lát sau xe taixi đến, gã mở cửa ngồi lên.

Bà chủ quầy đồ ăn vặt đứng trong sân cười vẫy tay với gã, "Tôi giúp cậu trông chừng xe, yên tâm!"

Ngưu Quang Lượng: "..."

Xui xẻo!

Thật vất vả đi vào trong thành phố, xe dừng lại ven đường.

"Anh đẹp trai, chú ý phía sau..."

Tài xế nhắc nhở được một nửa, Ngưu Quang Lượng đã mở cửa xe rồi.

Một giây tiếp theo, một chiếc xe gáy máy tông vào.

"Một tiếng ầm vang lên, cửa bị bị đụng cho đóng lại, xe gắn máy mang theo người xe trên cũng ngã xuống đường.

Nửa giờ sau, Ngưu Quang Lượng rời chỗ xuống xe.

Tiền mặt -12000

Gã đứng ở ven đường, sắc mặt khó coi giống như bị táo bón mấy ngày.

Gã nghi ngờ hôm nay không nên ra ngoài, lúc này chỉ mới bao lâu, làm gì cũng không được, không nói đến chuyện thêm ba vết thưưong, còn mất 17000 tệ!

Gần một phần tư thu nhập gần đây của gã.

Ngưu Quang Lượng nhìn ngựa xe như nước, người đến người đi trên đường, cuối cùng quyết định, đi ăn đã rồi sau đó sẽ trực tiếp về nhà.

Gã quan sát xung quanh một chút, tìm một quầy đồ ăn ven đường, gọi đồ ăn, cẩn thận ngồi vào một góc.

Mười phút sau, coi như gã thuận lợi ăn xong.

Sở dĩ nói là coi như, bởi vì trong quá trình đó bị nghẹn, phun dính vào khách ở bàn bên cạnh, bồi thường 100 tệ.

... Sớm biết thế đã nhịn về nhà nấu mì tôm ăn!

Gã nghĩ như vậy, bỗng nhiên thấy trong ngõ hẻm bên cạnh, có nhiều cảnh sát áp giải mấy người đi ra.

Ngưu Quang Lượng không nhịn được có một loại dự cảm xấu.

Lúc này chỉ thấy một trong những tên bị áp giải ngẩng đầu lên, vừa vặn chống mắt với gã.

Có chút quen mắt...

Một giây tiếp theo, chỉ nghe đối phương hô lên một tiếng, "Nhanh bắt tên đó, chiếc xe gắn máy kia là tên đó bán cho tôi!!"

Ngưu Quang Lượng: "!!!"

Hôm nay ra cửa, Ngưu Quang Lượng thu hoạch được như sau:

Tiền mặc giảm N lần, vết thương +3, cùng với... Bản án hai năm.

Gã không biết, những thứ này đều là "Quà tặng" của thần.

---

Ngày hôm sau, Kim Hữu Tiền hào hứng lái chiếc xe sang tương đối điệu thấp trong nhà, chuẩn bị đi đón đầu củ cải nhỏ nhà đại sư đi nhà trẻ.

... Không, không thể gọi là đầu củ cải nhỏ nữa, phải gọi là đại sư nhỏ!

Mặc dù trước đó mỗi lần Lạc Văn Thư ra ngoài làm việc đều sẽ dẫn Lạc Tinh Dữ đi cùng, nhưng Kim Hữu Tiền vẫn cảm thấy, người bạn nhỏ này giống cậu ta đều chỉ là làm vật trang trí ngồi không mà thôi.

Ở trong mắt người khác, cậu ta là một tháo nhị đại *.

*tương đương với quan nhị đại, phú nhị đại, chỉ con cháu đời thứ hai của nhà giàu nhờ tiền bồi thường phá bỏ và di dời.

Bình Luận (0)
Comment