Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 216

Chương 216 -
Chương 216 -

Mà ở trong mắt cậu ta, Lạc Tinh Dữ cũng là một nhị đại, có một người mẹ vô cùng lợi hại.

Đây không phải là có ý kỳ thị, chỉ là trần thuật sự thật đơn giản mà thôi.

Chẳng qua cậu ta đã là một người lớn hơn hai mươi tuổi, mà Lạc Tinh Dữ chỉ là một bạn nhỏ 5 tuổi, như vậy nhìn một cái, Lạc Tinh Dữ vẫn mạnh hơn cậu ta một chút.

Nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.

Kim Hữu Tiền vẫn luôn nghĩ như vậy.

Nhưng mà chuyện xảy ra ngày hôm qua, đã thay đổi cách nhìn của cậu ta, để cho cậu ta ý thức được, Lạc Tinh Dữ không chỉ mạnh hơn cậu ta một chút.

Ngọn nguồn của mọi chuyện bắt đầu từ một nhà họ hàng của Kim Hữu Tiền, họ Triệu, cậu ta gọi là dì Triệu, con chó mà đối phương nuôi bị mất mấy ngày nay, không tìm được, dán tờ rơi tìm chó khắp nơi, trả tiền nhiều, nhưng cũng không có tin tức.

Trước đó dì Triệu nghe Kim Minh Quý câu cá đêm gặp quỷ, nhưng vẫn cảm thấy là Kim Minh Quý nói khoác.

Thôn Kim gia là một nhóm gia đình nhận tiền phá bỏ và di dời, bởi vì gặp rất nhiều lừa đảo, có thể phát triển đến bây giờ, ai cũng đều là người cẩn thận, rất nhiều người đều không tin quỷ thần, cảm thấy đều là vì lừa tiền.

Trước kia Kim Hữu Tiền cũng nghĩ như vậy, cho đến khi tận mắt nhìn thấy, đích thân trải nghiệm, mới thật sự tin.

Chó của dì Triệu nuôi mấy năm, lúc trước còn cứu mạng của bà ấy, từ trước đến nay đều xem như con mà nuôi, còn có một cái tên, gọi là Kim Bắp Cải

... Cái tên này, là vì con chó này thích ăn bắp cải.

Kim Bắp Cải là một con chó Husky, lúc còn nhỏ đã được ôm nuôi ở nhà dì Triệu.

Ngày đầu tiên đến nhà, dì nấu cơm mà nhà dì Triệu tuyển, từ trong ruộng nhà mình hái mấy cái bắp cải về, chuẩn bị làm đồ chua.

Lúc ấy dì nấu ăn nhận một cuộc điện thoại, bắp cải để ở cửa, chó Husky còn chưa có đặt tên đã đi lên ngửi một cái, sau đó há miệng cắn một miếng.

Từ cái há miệng kia, nó đã yêu thích mùi vị của bắp cải.

Lúc trước chồng của dì Triệu cố gắng lắm mới dành được quyền đặt tên cho con chó nhỏ, cái tên mà ông ấy lấy rất phù hợp với khí chất của người nhà họ Kim --- Vượng Tài.

Nhưng mà con chó nhỏ này hoàn toàn không để ý đến, trái lại mỗi lần nghe được hai chữ bắp cải, lại vô cùng hưng phấn, chạy đến nhảy loạn.

Lâu ngày, tên của nó từ Vượng Tài biến thành Bắp Cải.

Về sau nữa, cũng bởi vì bất ngờ cứu được dì Triệu, biến thành Kim Bắp Cải.

Sau khi Kim Bắp Cải mất tích, quả thật dì Triệu không có cách nào khác, ngay cả trước đó sống chết không tin chuyện quỷ thần, cũng gửi gắm hai phần hy vọng.

Bà ấy gọi điện thoại cho Kim Hữu Tiền, hỏi phương thức liên lạc của đại sư.

Lúc đó là buổi chiều hơn ba giờ gần bốn giờ, vườn trẻ gần tan học, Kim Hữu Tiền đã sớm lái xe dừng xe ở bãi đậu xe, đi dưới tàng cây ở bên ngoài cửa chính nhà trẻ chờ Lạc Tinh Dữ tan học.

"Ngày hôm qua đại sư đã ra ngoài làm việc rồi, còn chưa trở về, chờ một chút cháu hỏi thử giúp dì." Sau khi Kim Hữu Tiền nói tình huống với dì Triệu, bên kia có chút thất vọng, lại nói mấy câu, nếu có tin tức gì trước tiên thông báo với bà ấy, sau đó cúp điện thoại.

Rất nhanh nhà trẻ tan học.

Kim Hữu Tiền đón được Lạc Tinh Dữ, bên cạnh có một cái đuôi nhỏ Tôn Nhất Vũ, trên mặt là vẻ lưu luyến không thôi, cuối cùng bị phụ huynh ép chở về.

"Tinh Tinh, đại sư có nói lúc nào trở về không?" Kim Hữu Tiền hỏi.

"Mẹ không có nói." Lạc Tinh Dữ lắc đầu một cái, có chút nghi ngờ nhìn cậu ta, "Sao vậy, anh Hữu Tiền?"

Kim Hữu Tiền thuận miệng nói chuyện của Kim Bắp Cải ra.

Lạc Tinh Dữ nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, "Là muốn tìm chó sao? Cái này em biết, mẹ đã dạy cho em vẽ bùa, nói có thể dùng tìm chó và mèo, lần trước em còn giúp một người tìm được mèo con đó!"

Kim Hữu Tiền: “...?!"

Trong nháy mắt, cậu ta cho rằng mình nghe nhầm.

Người bạn nhỏ năm tuổi, vẽ bùa, còn thành công?

"Thật sao?" Kim Hữu Tiền có chút không dám tin tưởng.

Vốn dĩ Lạc Tinh Dữ thật sự rất tự tin, vào lúc này bị cậu ta nhìn như vậy, lại hỏi câu như thế, nhất thời trong lòng có chút không dám chắc, "Dù sao lúc trước đã thành công, sau đó em lại vẽ hai tấm bùa tiếp, mẹ nói không thành vấn đề..."

Kim Hữu Tiền yên lặng suy nghĩ một chút, dùng giọng điệu không quá chắc chắn hỏi, "... Nếu không, thử một chút?"

Lạc Tinh Dữ trả lời bằng giọng điệu y hệt, "... Thử một chút?"

Sau khi quyết định, Kim Hữu Tiền lập tức dẫn Lạc Tinh Dữ trở về dưới lầu nhà họ Phương, lấy bùa mà Lạc Tinh Dữ đã vẽ trước đó, vốn chuẩn bị đi đến nhà dì Triệu, trước khi ra ngoài chợt nhớ đến cái gì đó, hỏi, "Hai tấm bùa đủ không?"

"Người lần trước một tấm là đủ rồi." Lạc Tinh Dữ trả lời.

Nghe như vậy hình như không có vấn đề gì, nhưng Kim Hữu Tiền vẫn không quá yên tâm, "Nhưng dáng người của mèo tương đối nhỏ, Bắp Cải nhà dì Triệu lại là một con chó rất lớn, cũng không biết bùa chú có bị ảnh hưởng bởi dáng người hay không..."

Lạc Tinh Dữ bị lời của cậu ta làm cho yên lặng, một lúc sau mới mở miệng nói chuyện, "Nếu không, em đem theo tài liệu vẽ bùa, lỡ như không đủ, ở hiện trường vẽ thêm?"

Kim Hữu Tiền: "... Cũng được."

Vì vậy cậu ta lại giúp Lạc Tinh Dữ lấy một ít đồ, hai người xuống lầu lên xe, lái đến nhà dì Triệu.

Nhà của dì Triệu ở rất gần, là khu Sơn Vũ bên cạnh khu Hạnh Hoa, là một ngôi biệt thự lớn, sân cực lớn, trong vườn hoa chừa ra một miếng đất thật to, chuyên trồng bắp cải cho Kim Bắp Cải ăn.

Lúc Kim Hữu Tiền dẫn Lạc Tinh Dữ đến, đã hơn năm giờ.

Dì Triệu ăn cơm xong, chuẩn bị lái xe đi dạo xung quanh đây, nhìn xem có thể đụng phải Kim Bắp Cải hay không.

Bình Luận (0)
Comment